Monday, September 14, 2015

Truyện Ẩn Long Đại Hiệp Chương 22 + 23 + 24

CHƯƠNG 22 - ANH HÙNG NAN QUÁ MỸ NHÂN QUAN


- Phong ca định đi đâu?

Phong Viễn Quy dừng lại. Chờ Phùng Quỳ Hoa cũng dừng bên cạnh Phong Viễn Quy mới đáp :

- Ba chữ Thập Tam Tam phải chăng muốn ám chi ngày thứ mười ba của tuần trăng thứ ba? Và cũng là hạn kỳ nửa năm để họ Thẩm tìm đến cung Dĩ Hận nhận tạm giải dược? Vãn sinh muốn mạo hiểm một chuyến. Nhưng chí ít trong ba ngày còn lại, vì hôm nay đã là ngày thứ mười của tuần trăng thứ ba, vãn sinh phải truy tìm cho bằng được nơi tọa lạc Tổng đàn Dĩ Hận cung.

Phùng Quỳ Hoa thầm thì :

- Muội có thể đi cùng?

Phong Viễn Quy lắc đầu :

- Phùng cô nương định chối bỏ cương vị Bang chủ, thế nào Trưởng Lão hội cũng sẽ giao phó cho cô nương? Đừng làm thế. Và cũng đừng quên đấy chính là tâm huyết của lệnh tổ đã được cô nương bao lâu nay tự đưa vai gánh vác.

Phùng Quỳ Hoa cười gượng :

- Nhưng muội vẫn chưa cảm tạ, nhờ Phong ca ứng phó linh hoạt hơn nên bao nhiêu phạm nhân đều được Phong ca sớm giải thoát, lại còn giúp họ sớm khôi phục chân nguyên. Và để cảm tạ, muội không thể không theo giúp Phong ca lần này.

Phong Viễn Quy phì cười :

- Nhờ công của cô nương thì đúng hơn. Vì cô nương kể ra cũng có khẩu tài, giúp cầm chân lão Ngô Chí Đường một lúc lâu. Nếu trong thời gian đó vãn sinh không thể giải thoát kịp chỉ có tám phạm nhân thôi, hóa ra vãn sinh chỉ là kẻ vô dụng bất tài ư? Đừng, đừng nói gì cả những lời cảm kích. Vãn sinh không nhận đâu.

Phùng Quỳ Hoa như muốn giữ Phong Viễn Quy lại, được bao lâu hay bấy lâu :

- Lúc nãy đang bàn về nghi hung gây thảm sát Phùng gia, sao Phong ca không để mọi người cũng bàn tiếp?

Phong Viễn Quy cũng lưu luyến chưa muốn bỏ đi ngay :

- Giữa Vô Ưu đảo và Dĩ Hận cung như có mối thù vào loại không đội trời chung, vãn sinh nghĩ như thế. Dĩ Hận cung vẫn luôn khuếch trương thanh thế, đó là nguyên do khiến Tam tiên Bát động đã bị Dĩ Hận cung thu phục, sau nữa là nhiều cao thủ võ lâm cũng bị họ bắt phục hoặc dùng lợi thu phục. Ý vãn sinh muốn nói nghi hung gây thảm sát Phùng gia dù có là Bát động Tam tiên thì sau lưng Tam tiên Bát động cũng có thể chính là cung Dĩ Hận. Nhưng vi tất cả đều là nghi vấn, vãn sinh chưa thể đoán chắc, nên lúc nãy có nói nữa cũng chỉ là thừa.

Phùng Quỳ Hoa không tin như vậy :

- Không phải Phong ca sợ nói thừa, kỳ thực là ngại trong Cái bang vẫn còn người của Dĩ Hận cung tiềm phục?

Phong Viễn Quy chỉnh sắc, nhìn ngay nàng :

- Lại thêm một nguyên do nữa khiến cô nương cần phải lưu lại Cái bang trong giai đoạn giao thời này. Đừng lo cho vãn sinh, hãy vì tâm huyết của lệnh tổ, cũng là vì Cái bang, đừng để địch nhân có cơ hội lay chuyển cục diện, khiến mai hậu dù có hối hận cũng quá muộn.

Phùng Quỳ Hoa thở dài ảo não vì biết đã đến lúc chia tay :

- Trước lúc muội chưa thật sự hiểu hết về Phong ca, đã nhiều lần nặng lời và ngộ nhận. Không biết Phong ca có chịu bỏ qua cho muội?

Phong Viễn Quy có một thoáng ngỡ ngàng :

- Ai cũng có thể ngộ nhận nếu lâm phải tình cảnh đúng như cô nương đã gặp. Vãn sinh chỉ sợ chính cô nương sẽ không bao giờ chịu hiểu cho vãn sinh. Do vãn sinh còn rất nhiều ẩn tình khó nói, khiến từng hành động sau này của vãn sình càng làm cho cô nương ngộ nhận nhiều hơn.

Phùng Quỳ Hoa động tâm :

- Phong ba muốn ám chỉ mối gia thù?

Phong Viễn Quy chép miệng :

- Đúng. Nhưng đừng hỏi gì nữa. Vì vãn sinh không thể nào tiết lộ, nhất là vào lúc này. Tạm biệt Phùng cô nương.

Nàng lùi lai :

- Bảo trọng, Phong ca. Chờ khi xong việc, ắt hắn muội sẽ đi tìm Phong ca.

Phong Viễn Quy toan bảo nàng đừng tìm thì nàng đã quay người, đi trở lại với những nhân vật Cái bang chắc chắn là đang chờ nàng.

Thở dài, Phong Viễn Quy bỏ đi, bước chân dường như tăng thêm một phần trĩu nặng.

* * * * *

Có bóng dáng một nữ nhân như cố tình đón chờ Phong Viễn Quy và nếu điều đó thoạt tiên chỉ là ý niệm thì lúc tiến đến đủ gần để nhìn rõ hơn từ phía sau nữ nhân, Phong Viễn Quy hoàn toàn minh bạch đúng là nữ nhân đang cố tình đón chờ. Bởi vì dù chỉ được nhìn từ phía sau nhưng Phong Viễn Quy do đã quen mắt nên lập tức nhận biết nữ nhân là ai.

Đúng như Phong Viễn Quy đoán, nữ nhân nọ dù vẫn chưa quay lại nhưng có lẽ thính lực tinh tường đã giúp nữ nhân đoán biết Phong Viễn Quy đến gần và nữ nhân cứ thế lên tiếng :

- Ngươi ở họ Phong hay là tên Phong, hài tử?

Chỉ duy nhất có một nữ nhân từng gọi Phong Viễn Quy là hài tử. Phong Viễn Quy dừng lại, cách nữ nhân đúng một trượng và hít vào một hơi thật dài :

- Tôn giá vẫn quan tâm đến chuyện đó? Vì sao?

Nữ nhân quay lại và thật nhanh lao ập vào Phong Viễn Quy :

- Bởi vì ta căm hận Phong Dương Tử. Và lần này ngươi không còn cơ hội để thoái thác hoặc toàn mạng, cũng đừng mong lập trận đồ đối phó ta. Đỡ!

"Ào..."

Vẫn là vị Tiên nương thuở nào, vẫn là cung cách xuất thủ vừa thần tốc vừa mãnh liệt phi thường và nếu có gì khác thì đó là lần này dường như ý định hạ sát Phong Viễn Quy ở Tiên nương đã thập phần tăng hơn.

Phong Viễn Quy cười lạt :

- Vãn sinh không nghĩ như thế. Vì lần này ở bên cạnh vãn sinh không có bất cứ sinh mạng ai bị uy hiếp để vãn sinh phân tâm. Gặp tôn giá lần này vãn sinh không có ý tẩu thoát đâu. Hãy xem chiêu?

"Vù..."

"Bùng!"

Song phương cùng khựng lại như nhau. Và điều này khiến Tiên nương biến sắc :

- Đúng là ngươi đã nhờ Miên công nên nội lực mỗi lần mỗi khác, giúp chân nguyên tích tụ khắp các kinh mạch ngươi càng lúc càng phát tiết đủ đầy nội lực. Vậy thì ngươi càng đáng chết thêm bội phần. Đỡ chiêu!

"Ào..."

Phong Viễn Quy cũng dựng đứng song thủ lên và khi phát chiêu đã một trước một sau tung ra nhịp nhàng tạo thành hai luồng kình nối tiếp nhau cuộn ào ra.

"Vù..."

Cách quất thủ của Phong Viễn Quy làm Tiên nương thoạt nhìn liền kinh hãi ra mặt. Và thật nhanh, Tiên nương thu chiêu, lắc vai, chớp động thân hình biến mất.

"Vút!"

Phong Viễn Quy lạnh người, cũng thần tốc thu đủ nhị kình về và âm thầm phóng vút người lên thật cao.

"Vút!"

Tiên nương nọ sau khi biến mất chợt hiện thân và tỏ vẻ sững sờ vì không nhìn thấy Phong Viễn Quy đâu.

Còn đang hoang mang, Tiên nương vụt ngẩng đầu nhìn lên vì từ trên đó bỗng có tiếng Phong Viễn Quy nạt vọng xuống :

- Vãn sinh ở đây. Còn đây là phần dành cho tôn giá. Đỡ!

"Ào..."

Sóng kình của Phong Viễn Quy đã như thác đổ đầu non, cứ cuồn cuộn đổ ập xuống, khiến Tiên nương không thể nào lẩn tránh vì đã chậm đành tận lực bình sinh hất ngược một đạo sóng kình lên cao :

- Hảo công phu! Ngươi có tuyệt kỹ kỳ chiêu này phải chăng là nhờ đắc thủ nhiều hơn một trong Tứ Bối Diệp Long - Ly - Quy - Phụng? Nhưng có như thế đã làm gì được ta? Hãy đỡ!

"Ầm! Ầm!!!"

Sóng kinh đẩy Phong Viễn Quy bay tít lên cao. Và thật diệu kỳ Tiên nương đã như kình ngư cưỡi sóng, ào ào như lốc xoáy lao bám theo Phong Viễn Quy :

- Ngươi vẫn chưa biết công phu bản lãnh ta lợi hại như thế nào đâu. Hãy xem đây.

"Ào..."

Nhìn Tiên nương lăng không phát chiêu đầy lanh lẹ. Phong Viễn Quy thất kinh bật rít :

- Tôn giá bản lãnh quả nhiên thượng thừa. Nhưng nếu bảo nhờ thế mà thắng vãn sinh thi không dễ đâu. Cứ xem đây thì biết. Đi!

Phong Viễn Quy co duỗi một ngón tay, và thế là một đạo chỉ kình xuất hiện xuyên xoáy vào vầng chưởng phong lanh lẹ kỳ ảo của Tiên nương.

"Ầm! Ầm!"

Chấn kình làm cả hai là là rơi xuống, khoảng cách vì thế phải xa đến ngoài ba trượng.

Chân chạm đất, Tiên nương lồng lộn lao đến :

- Vô Ưu chỉ pháp? Ngươi dám dùng Vô Ưu chỉ pháp đối phó ta? Nói mau, ai đã chỉ điểm Vô Ưu chỉ pháp cho ngươi? Nói! Nói!

Mỗi lần quát là mỗi lần Tiên nương quật vào Phong Viễn Quy một đạo uy kình. Để cuối cùng chúng hóa thành một chuỗi chưởng lực dập dồn vây áp Phong Viễn Quy.

"Ào!" "Ào!"

Thái độ cuồng nộ của Tiên nương làm Phong Viễn Quy tuy có kinh tâm nhưng hoang mang dao động vẫn nhiều hơn.

Phong Viễn Quy quay người thoát chiêu và để Tiên nương không vì thế mà chiếm tiên cơ, cứ tiếp tục phát chiêu dồn dập, Phong Viễn Quy lập tức vẫy xạ hai đạo chưởng phong lần lượt.

- Sao tôn giá tỏ ra quá hằn học với công phu chỉ pháp Vô Ưu? Đừng quên, đấy vẫn là Lôi Công chỉ lần trước vãn sinh đã vận dụng. Còn nếu muốn biết ở đâu có chỉ pháp Vô Ưu thì đến Dĩ Hận cung mà hỏi!

Phong Viễn Quy gọi đó là thái độ hằn học quả không sai. Vì Tiên nương dù lần này phát giác Phong Viễn Quy lại vận dụng thứ kỳ chiêu từng nghi ngờ là do hơn một trong Tứ Bối Diệp mới có, nhưng vì đang hằn học nên vẫn cuồng nộ xông vào, không một chút uý kỵ :

- Khắp Dĩ Hận cung cũng không ai vận dụng Lôi Công chỉ như ngươi. Nói đúng hơn, ngươi đừng mong qua mắt ta, công phu của ngươi đúng là Vô Ưu chỉ. Nói mau! Nói!

"Ào..."

"Ầm! Ầm!"

Trận giao phong diễn ra ác liệt hơn, do Tiên nương dù chiếm hay không chiếm tiên cơ vẫn cứ quấn sát Phong Viễn Quy như hình với bóng.

"Ào..."

Đến lượt Phong Viễn Quy cũng cuồng nộ :

- Sao? Tôn giá biết khắp Dĩ Hận cung không ai vận dụng Lôi Công chỉ như vãn sinh? Có phải tôn giá cũng là người Dĩ Hận cung? Vậy thì may cho vãn sinh biết ngần nào. Vì chính vãn sinh đang muốn tìm một người như tôn giá. Hãy đỡ chiêu. Đỡ nữa đây. Nữa đây!

"Ào..."

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Song phương điên cuồng quần thảo, người thì quả quyết chỉ có Dĩ Hận cung mới am hiểu công phu chỉ pháp Vô Ưu, người thì khăng khăng phủ nhận chính điều đó, cũng không nhận bản thân xuất xứ từ cung Dĩ Hận.

"Ào..."

"Ầm! Ầm!"

Được một lúc lâu, Phong Viễn Quy bỗng vọt thoát lên cao.

"Vút!"

Tiên nương bám theo bén gót :

- Ngươi chạy đi đâu? Đỡ!

Phong Viễn Quy lăng không đảo bộ và tìm cơ hội trầm người trở xuống.

"Vù..."

Tiên nương bị bất ngờ, đành để lỡ đà và cuồng nộ tìm cách trầm người bám theo.

Đó là lúc Phong Viễn Quy từ phía dưới đẩy bật lên nhị kình nhịp nhàng như thoi đưa :

- Chưa minh bạch tôn giá phải hay không phải người của Dĩ Hận cung, vãn sinh sao đành lòng chạy? Xem chưởng!

"Ào..."

Tiên nương liền rơi vào thế hạ phong, đành quăng người qua một bên, hy vọng kịp thoát kỳ chiêu lợi hại nọ.

"Vút!"

Phong Viễn Quy lập tức lao theo, miệng cười vang dội :

- Dĩ Hận cung chỉ giỏi giữ kín hành tung, còn kỳ dư đều nhờ thủ đoạn để chế phục người. Tôn giá đúng là hạng người như vậy, lúc lâm nguy chỉ biết loay hoay tìm đường lẩn trốn. Quả là cách đối phó đáng cho vãn sinh khâm phục. Ha... Ha

Tiên nương vụt quay ngoắt lại :

- Đừng đắc ý vội một khi ngươi chưa biết thế nào là công phu chân thực của Dĩ Hận cung! Xem chiêu!

"Ào..."

Phong Viễn Quy ngưng cười, thần sắc cũng ngưng đọng và lập tức xuất phát nhất chiêu đối kháng :

- Thế nào là công phu chân thực của Dĩ Hận cung? Nếu chỉ có thế này thì... Đỡ!

"Vù..."

Phong Viễn Quy xuất phát tả kình. Và chờ khi thời điểm chạm chiêu sắp xảy ra liền vội vàng thu hồi tả thủ.

Ngay sau đó Phong Viễn Quy phóng người lên thật cao, đồng thời quật bủa hữu kình xuống, kèm theo tiếng quát thốt lời cao ngạo :

- Hữu thực hữu hư, đạo lý này tôn giá là người đầu tiên được vãn sinh chọn làm đối tượng thử nghiệm. Trúng!

"Ầm!"

Tiên nương bị lảo đảo, Phong Viễn Quy có cơ hội lướt đến :

- Sao vãn sinh vẫn chưa mục kích chân tài thực học của Dĩ Hận cung? Hay tôn giá vẫn còn nhân nhượng? Hảo ý của tôn giá vãn sinh e đương không nổi. Đỡ chiêu!

Hoa dung vụt đanh lai, Tiên nương bật gầm lên một tiếng cuồng nộ :

- Ngươi thật quá ngông cuồng. Đó là ngươi tự tìm chết, không thể trách ta. Hãy đỡ!

"Ầm!"

Phong Viễn Quy biến sắc, bởi đối phương vừa vận dụng một loại công phu kỳ quái, tuy chưa thể gây phương hại cho Phong Viễn Quy nhưng kỳ thực công phu đó chí ít cũng hóa giải từ năm đến bảy phần uy lực vốn được Phong Viễn Quy thi triển đủ thập phần công phu nội lực.

Phong Viễn Quy ngỡ ngàng nhìn Tiên nương :

- Tôn giá thật sự là ai? Công phu đó, thiết nghĩ, vãn sinh không thể ngờ là có.

Những diễn biến tiếp theo càng ngoài ý nghĩ của Phong Viễn Quy nhiều hơn. Vì thoạt tiên vị Tiên nương cũng biến sắc nhìn Phong Viễn Quy như một quái nhân. Sau đó, Tiên nương nọ từ từ lùi dần, mắt vẫn không ngớt nhìn Phong Viễn Quy, vẻ biến sắc không thay đổi, hoặc nói đúng hơn thì đối phương càng biến sắc nhiều hơn.

Phong Viễn Quy dám đoán chắc điều đó vì liền ngay lúc đó, thật bất ngờ, vị Tiên nương quay người lao đi thật nhanh. Dáng vẻ của Tiên nương như muốn nói lên rằng nếu chần chừ thêm một lúc nữa có lẽ trạng thái kinh tâm sẽ làm Tiên nương không còn đủ dũng lực bỏ chạy nữa.

Phong Viễn Quy nhìn theo, đã ngỡ ngàng còn ngỡ ngàng nhiều hơn vì không hiểu tại sao Tiên nương đột nhiên có thái độ này.

Mang nỗi băn khoăm đó mãi trong dạ, Phong Viễn Quy cũng bỏ đi và nhất thời mất khái niệm về phương hướng cũng như về thời gian đang đi.

Đến lúc nhận thức chợt quay lại, Phong Viễn Quy đành dừng chân, dùng mắt nhận định lại phương hướng đang đi.

Nhưng điều đầu tiên Phong Viễn Quy nhận định được lại chính là thời gian.

Phong Viễn Quy thở dài :

- Trời lại sắp tối. Một ngày đã qua đi. Ta chỉ còn có hai ngày để tìm nơi Tổng đàn Dĩ Hận cung tọa lạc. Biết tìm ở đâu bây giờ?

Không dám nghĩ đến việc nghỉ đêm, Phong Viễn Quy lại tiếp tục rảo bước, mặc dù không thể hy vọng đi như thế này là sẽ có cơ may tìm được nơi cần tìm.

Một gian thảo lư bé nhỏ nằm lẩn khuất sau một đặng liễu xanh um chợt le lói phát ra những tia hỏa quang như vừa được thắp lên để qua bớt bóng đêm trường làm cho Phong Viễn Quy chú tâm.

Phong Viễn Quy nhè nhẹ tiến đến gần, vạch lối đi xuyên qua rặng liễu.

Bầu trời đêm chưa đến nỗi dầy lắm, tạm đủ cho Phong Viễn Quy nhận định đó là một gian thảo lư chỉ mới được dựng xong có lẽ ngay trong ngày hôm nay.

Phong Viễn Quy nhớ lại, chỉ mới nửa năm trước đây thôi, hoặc lâu hơn một ít, chính bản thân Phong Viễn Quy cũng đã tự tay dựng đi dựng lại trước sau ba nếp nhà mộc mạc.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Phong Viễn Quy thở dài nuối tiếc. Vậy là đã qua rồi thời gian Phong Viễn Quy chỉ biết sống cho bản thân và luôn tìm cho mình một cuộc sống an nhàn thảnh thơi.

Hồi ức đột ngột tràn về khiến Phong Viễn Quy nhất thời mất tự chủ, tiến thẳng đến gian thảo lư và chỉ suýt nữa là lấy tay gõ nhẹ vào tấm liếp dùng thay cửa lúc này đã được chủ nhân của gian thảo lư kéo lại che kín lối.

Nhưng vì kịp nhớ lại một thái độ đường đột như thế là không nên, Phong Viễn Quy từ từ buông thõng cánh tay toan gõ cửa xuống.

Chợt ở bên trong có giọng nói một nữ nhân vang ra :

- Tiểu nữ chọn nơi này để lưu ngụ là muốn ẩn dật. Khách nhân ở bên ngoài nếu tìm chỗ trọ thì xin lượng thứ. Còn nếu là cường sơn thảo khấu thì cũng hãy lui gót mau. Bởi cứ cưỡng cầu ắt họa sẽ theo sát thân.

Phong Viễn Quy chấn động, nhìn sững vào gian nhà và kỳ thực là nhìn vào tấm liếp đã vô tình ngăn che mọi thị tuyến.

Thanh âm của nữ nhân lại vang lên, gay gắt hơn :

- Khách nhân vờ không nghe hay cố tình khích nộ tiểu nữ đây? Xin lui bước cho.

Phong Viễn Quy tự buột miệng mà không hay :

- Quỳnh muội?

Thanh âm ở bên trong cũng khàn đi :

- Ai? Ai thế? Là oan hồn của Thiếu Vân huynh hay Phong ca không muốn muội yên thân?

Phong Viễn Quy rùng mình lo ngại sau đó vỗ gấp gáp vào tấm liếp :

- Là Phong ca đây. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua. Gặp lại muội thế này chính ta cũng không ngờ. Hãy cho ta vào gặp muội. Ta có điều cần giải thích.

Thanh âm bên trong mang theo âm hưởng nghẹn ngào :

- Phong ca đi đi. Hãy để muội yên. Muội không cần nghe Phong ca giải thích. Muội cũng không trách Phong ca nữa về cái chết của Thiếu Vân. Hãy để muội yên, Phong ca!

Nhưng chính giọng nghẹn ngào đó càng thôi thúc Phong Viễn Quy nhiều hơn :

- Muội không trách ta, vậy là ta hiểu vì sao muội không trách ta. Tuy nhiên chính vì điều đó mà ta cần gặp muội hơn bao giờ hết. Hãy để ta vào. Vì đây là chuyện liên quan đến sinh mạng muội.

Tấm liếp chợt nhích động và được kéo qua một bên, cho Phong Viễn Quy nhìn thấy rõ ràng một La Trúc Quỳnh đang mang vẻ mặt sầu muộn.

Nàng sầu muộn đến nỗi khi lên tiếng cũng lộ vẻ không quan tâm :

- Chuyện gì liên quan đến sinh mạng muội? Phong ca vào đi.

Nàng không hỏi Phong Viễn Quy đi đâu, có thật là tình cờ đi ngang qua hay không. Đủ hiểu nàng đang trong tâm trạng sầu nản, không còn chút sinh thú gì nữa.

Phong Viễn Quy biết như thế và cũng không muốn quấy rầy nàng lâu.

Chỉ bước vào mấy bước là Phong Viễn Quy lên tiếng hỏi ngay :

- Muội không trách ta về cái chết của Bạch Thiếu Vân có phải chăng vì muội đã nhận ra hoàn đan dược ta đã tìm thấy trong người y là có vẻ quen thuộc đối với muội?

La Trúc Quỳnh không bước theo Phong Viễn Quy. Điều đó thật dễ hiểu vì Phong Viễn Quy nghe tiếng tấm liếp cửa được kéo lại.

Do đó, Phong Viễn Quy đoán, chờ khi đặt lại xong tấp liếp ắt hẳn nàng sẽ lên tiếng, chí ít là thừa nhận điều Phong Viễn Quy vừa nêu, vừa hỏi như một sự quả quyết.

Thế nhưng điều Phong Viễn Quy chờ đợi lại không chịu xảy ra ngay. Vì trước khi nghe nàng lên tiếng, toàn thân huyệt đạo của Phong Viễn Quy đã bất ngờ bị chế ngự, kể cả á huyệt cũng thế.

Đến lúc đó, La Trúc Quỳnh mới chầm chậm tiến ra phía trước, đi qua đi lại ngay trước mặt Phong Viễn Quy.

Nàng bắt đầu độc thoại :

- Lời đầu tiên ta muốn cho ngươi biết là ngươi đừng quá kinh ngạc. Vì nếu ngươi chỉ vô tình đi ngang qua đây thì ngược lại chính ta đã cố tình đợi ngươi ở đây. Ngươi muốn nghe giải thích? Dễ thôi, hãy nghe đây.

Nàng hắng giọng, chọn từ, sắp xếp từng câu nói và lời độc thoại tiếp tục :

- Lúc nãy ngươi hỏi không sai. Chính vì nhận ra hoàn đan dược đó quá quen thuộc, sau lại nghe ngươi và lão Ẩn Hiệp đa sự tuần tự nói về tác hại của hoàn đan dược đó, ta vỡ lẽ ta đã bị Bạch Thiếu Vân lợi dụng. Gã đã lừa dối ta. Vì Phụng Diệp kinh nên gã cố tình mê hoặc và lừa ta. Gã đã cho ta dùng hoàn đan dược đó. Và có lẽ ngươi đã đoán ra vì sao ngay đêm đó, từ khi khi thấy hoàn đan dược, ta đã thôi không lồng lộn đòi giết ngươi để báo thù cho gã họ Bạch. Nhưng ngươi khoan đắc ý vội, vì kỳ thực cho đến tận lúc này ta không biết ta nên hận gã hay cảm kích gã?

Nàng dừng lại trước mặt Phong Viễn Quy và mỉm cười :

- Ngươi đang ngạc nhiên khi nghe ta đề cập đến việc cảm kích gã? Ta sẽ giải thích ngay và ngươi không thể không hiểu nguyên do. Là thế này, ta hận gã vì gã lừa ta, cho ta dùng một loại đan dược mà hậu quả thật khó lường. Nhưng ta lại hết hận gã vì nhờ gã ta biết được lai lịch thật của ta. Nhìn ngươi kìa? Ngươi lại ra vẻ ngạc nhiên khi nghe ta đề cập đến lai lịch? Hóa ra ngươi vẫn nghĩ ta ở họ La, là cốt nhục thật sự của La Hào Chung, Trang chủ Hạnh Hoa trang? Lầm rồi, vì nếu đúng là vậy thì tại sao thủy chung họ không những không luyện Phụng Diệp kinh mà cũng không truyền thụ cho ta? Vì họ không dám, ngươi hiểu chứ?

Họ không dám vì họ tự biết nếu họ luyện hoặc để hở ra chuyện họ có giữ Phụng Diệp kinh thì thù nhân của họ tất phát giác và truy tìm họ.

Rồi nàng gật gù :

- Ngươi đang tỏ ra quan tâm? Tốt lắm. Đủ chứng tỏ tội của ngươi được giảm một phần vì ngươi hoàn toàn không liên quan cũng như không biết gì về âm mưu của họ đã làm ta ngay từ bé đã ly tán song thân. Vậy thì ta nói tiếp, nói cho kỳ hết để ngươi hiểu và thông cảm cho ta.

Giọng nàng chợt lạnh đi :

- Họ là thuộc hạ môn nhân của Dĩ Hận cung. Họ có tội và sợ Dĩ Hận cung trừng trị. Họ lập mưu tẩu thoát và lúc bỏ trốn họ đã cướp đi của Dĩ Hận cung hai báu vật. Vật báu thứ nhất chính là Phụng Diệp kinh. Vật báu thứ hai chính là ta, một tiểu hài mới sinh và đã được chọn làm Cung chủ Dĩ Hận cung sau này. Ngươi đừng hỏi vì sao ta biết. Ta biết, thế là đủ. Và vì ta biết nên ta mới nói có thể ta phải cảm kích gã họ Bạch. Còn bây giờ, vì ta nghiễm nhiên đã trở thành Thiếu cung chủ Dĩ Hận cung nên ta muốn chứng tỏ uy quyền thật sự của một Thiếu cung chủ.

Nàng nhấc Phong Viễn Quy lên, sau đó đặt Phong Viễn Quy ngồi lên một tràng kỷ là vật duy nhất có ở bên trong gian thảo lư này. Một tràng kỷ có thể dùng để ngồi hoặc nằm nghỉ tuỳ thích.

Và đó cũng là vật mà nếu ngay từ đầu Phong Viễn Quy chịu khó nhìn và ngẫm nghĩ ắt có thể đoán ra nó là vật sẽ tố giác mọi âm mưu nếu có của chủ nhân căn nhà.

Vì đây là một gian thảo lư chỉ mới dựng xong, sự hiện hữu của tràng kỷ là điều bất hợp lý. Nó chỉ hợp tình hợp lý hơn nếu thay cho tràng kỷ là một sập gỗ đơn sơ, phủ thêm một lớp cỏ khô nữa thì hoàn toàn hợp cách.

Đằng này, vì gian nhà được dựng lên vội vàng, dành cho một dự mưu đã có sẵn, nên tràng kỷ cũng là vật dụng có liên quan đến âm mưu.

Phong Viễn Quy phát hiện đã quá muộn.

Có lẽ thế, vì La Trúc Quỳnh vừa đang cười cười vừa tìm đâu ra một bầu rượu con con.

Nàng nâng bầu rượu lên trước mặt Phong Viễn Quy :

- Vì muội là Thiếu cung chủ Dĩ Hận cung, vì Phong ca đang càng lúc càng làm cho Dĩ Hận cung khó chịu. Muội tự nghĩ ra kế này, hy vọng sẽ giúp Dĩ Hận cung thu thập Phong ca và công đầu sẽ là công của muội.

Đoạn nàng ngửa cổ tự hớp vào một ngụm rượu trong bầu.

Nàng bắt đầu kề bầu rượu vào gần miệng Phong Viễn Quy :

- Bản lãnh của Phong ca quá cao thâm, muội đã thấy lúc Phong ca cùng Cung chủ Dĩ Hận cung giao đấu. Phong ca lại không ngại độc cho dù ở chiêu cuối cùng Cung chủ đã cố tình vận dụng độc chiêu. Muội tự biết bản lãnh muội không là gì đối với Phong ca, có dụng độc cũng vô ích. Nhưng vì Cung chủ đã thất bại, muội đành mạo hiểm một phen. Cứ theo phương hướng Phong ca đang đi, muội bắt chước Phong ca dựng bừa gian thảo lư này. Thật may Phong ca lại tự ý tìm đến. Vậy là muội đã đắc thủ, Phong ca nghĩ có nên chăng nếu hai chúng ta lần đầu cũng là lần cuối cùng nhau uống chung bầu rượu này?

Và nàng dốc nửa bầu rượu còn lại vào miệng Phong Viễn Quy :

- Đã lâu lắm rồi muội rất muốn cùng Phong ca uống chung bầu rượu như thế này. Phong ca biết vì sao không?

Nàng thu bầu rượu đã dốc cạn về và lắc đầu :

- Có lẽ không bao giờ Phong ca hiểu nếu muội không tự miệng giải thích. Là thế này, Phong ca ngỡ Bạch Thiếu Vân đúng là mẫu người muội ưa thích ư? Sai rồi. Vì gã quá tuấn tú, quá phong nhã. Hạng như gã chỉ biết hám sắc và hám sắc. Thêm vào nữa là gã quá vội vàng. Vì muốn chiếm cảm tình của muội, gã càng hào phóng bao nhiêu càng khiến muội nghi ngờ gã bấy nhiêu. Ở gã thiếu sự trầm tĩnh và nho nhã ca Phong ca. Tuy vậy, muội còn biết chọn ai ngoài gã một khi Phong ca lúc nào cũng như lúc nào, cứ luôn xem muội là một hảo muội muội bé bỏng của Phong ca.

Nàng ngồi lên tràng kỷ, đối diện và ngó chằm chằm Phong Viễn Quy :

- Suốt bảy năm dài được Phong ca cưu mang bảo bọc, được một mình cận kề bên Phong ca, muội những mong chúng ta sẽ có một ngày như thế này. Vì lẽ gì Phong ca biết không?... Vì muội đã thầm yêu Phong ca. Muội muốn đem tấm chân tình đáp lại những gì Phong ca đã vì muội mà chịu hy sinh. Phong ca chính là mẫu người muội cần, là người để cho muội nương tựa, an ủi muội mỗi khi cô quạnh, gần gũi dỗ dành mỗi khi muội buồn chán. Đó là sự hào phóng muội cần, tuyệt đối không phải thứ hào phóng giả tạo gã Bạch Thiếu Vân cố đem đến cho muội vì nghĩ muội cần.

Nàng bỗng chép miệng :

- Đúng là lần đầu uống rượu có khác. Rượu làm cơ thể muội cứ nóng hừng hực. Phong ca có cảm thấy như vậy không?

Nàng cởi khuy áo cho lỏng ra :

- Muội tự biết làm như vậy là không nên. Nhưng biết thế nào được một khi muội từ lâu vẫn nghĩ muội là người của Phong ca. Vả lại, bảy năm trước chẳng phải trong vài ngày đầu, vì muội mãi sầu muộn chẳng thiết gì đến sống, Phong ca cũng đã dỗ dành, giúp muội từng miếng ăn và thay hộ muội từng mảnh y phục đó sao? Cơ thể muội có lẽ không còn gì gây ngạc nhiên cho Phong ca?

Nàng trật dần một bên áo, từng mảng da thịt trắng ngần cũng bộc lộ dần.

Phong Viễn Quy phát hiện bản thân đang nuốt nước bọt khan.

Điều này làm cho Phong Viễn Quy kinh hãi.

Trái lại. đó là điều làm cho La Trúc Quỳnh đắc ý :

- Muội muốn tự nguyện dâng hiến cho Phong ca. Dù chỉ một lần nhưng quá đủ giúp muội mãn nguyện suốt quãng đời cô độc còn lại. Vì muội đã quyết định, ngoài Phong ca muội không thể nào yêu thêm ai.

Phong Viễn Quy lại nuốt nước bọt khan một lần nữa vì mắt cứ bắt nhìn vào từng cử chỉ cởi bỏ y phục của nàng.

Nàng đắc ý nhiều hơn :

- Phong ca sẽ có đủ đởm lược cần phải có ở bất kỳ nam nhân nào. Vì trong bầu rượu vừa rồi muội có phục sẵn xuân dược. Tấm thân không ngại bách độc của Phong ca cũng phải thúc thủ. Vì xuân dược nào có phải là độc dược? Ha ha...

Giọng cười của nàng toát ra toàn ma lực, khiếm diện mạo Phong Viễn Quy đỏ bừng bừng.

Bất chợt Phong Viễn Quy bắt gặp bản thân đang gầm lên một tiếng đòi hỏi và cả hai cánh tay cũng vì đang đòi hỏi nên cũng chồm đến, chỉ suýt nữa là vồ vập chộp vào tấm thân trong ngọc trắng ngà kia.

Sự biến này làm Phong Viễn Quy kinh hãi, không thể nghĩ bản thân lại có thể gầm lên một tiếng mang đầy thú tính như thế.

Chính tiếng gầm man rợ đó giúp Phong Viễn Quy có một sát na hồi tỉnh, lấy lại nhân tính.

Phong Viễn Quy vội thu hai tay về, nhắm nghiền cả hai mắt, thâu liễm nội nguyên, dẹp bỏ dục vọng lẫn tạp niệm và bắt đầu vận công cho toàn thân suất hạn, trục bỏ toàn bộ xuân dược đã lỡ uống vào.

Động thái của Phong Viễn Quy ngay lập tức làm La Trúc Quỳnh ngỡ ngàng.

Sau đó, nàng hậm hực và đòi hỏi nhào đến và toan ôm chầm Phong Viễn Quy.

Nhưng đôi mắt của Phong Viễn Quy vụt mở bừng ra, bắn xạ vào nàng những tia nhìn lạnh như băng.

Nàng rùng mình thu người về.

Phong Viễn Quy lại nhắm mắt, việc tọa công bức trục xuân dược nào phải chỉ một thoáng là xong.

Và Phong Viễn Quy nghe tiếng sột soạt do La Trúc Quỳnh đang tự ý mặc y phục trở lại.

Chợt, Phong Viễn Quy rũ người xuống, tai nghe La Trúc Quỳnh thét phẫn nộ :

- Ngươi cũng lừa ta. Ngươi không bị chế ngự cho dù đã bị ta điểm huyệt. Được lắm. Giờ thì toàn bộ võ công của ngươi đã bị ta phế bỏ. Xuân dược giờ tuy không còn nhưng ta cũng không cần. Ta những muốn hiến thân cho ngươi, sau đó mới giết ngươi để trừ hậu hoạn cho Dĩ Hận cung. Nhưng vì ngươi khước từ, ngươi đã nhìn ta như ta là một dâm nữ bại hoại. Ta đành phải giết ngươi. Cho dù sau này ta mãi mãi cô độc ta cũng vẫn giết ngươi. C...h... ế... t...!

Đúng là Phong Viễn Quy vừa bị La Trúc Quỳnh bất ngờ phế bỏ toàn bộ công phu. Biết sắp chết, Phong Viễn Quy mở mắt nhìn nàng lần cuối.

Hữu thủ của nàng đang chộp vào Phong Viễn Quy chợt khựng lại :

- Ngươi còn gì để nói?

Phong Viễn Quy yếu đuối lắc đầu :

- Không có gì. Ngoại trừ ta vẫn lo cho muội.

Nàng bĩu môi :

- Đừng lo cho ta. Hãy lo cho ngươi là kẻ sắp bị ta hạ sát.

Phong Viễn Quy thở dài não ruột :

- Giết ta xong, muội hãy lo tọa công. Đừng để xuân dược rồi thế nào cũng hại muội.

Nàng phá lên cười :

- Ta đâu có uống xuân dược? Vì nếu có, lúc ta và ngươi giao hoan đâu còn là hành vi của con người, chỉ là thú tính mà thôi. Lúc ta đưa bầu rượu cho ngươi, đó mới là lúc ta lẻn cho xuân dược vào. Ngươi đừng nghĩ chỉ có một mình ngươi mới biết dùng kế. Ha Ha...

Phong Viễn Quy kinh ngạc nhìn nàng và thở dài :

- Vậy là muội cũng đã thành nhân. Ta thật sự mừng cho muội. Vì nếu ta không còn, ta nghĩ, muội vậy là có thừa bản lãnh đối đầu với mọi gian nguy hiểm trá của muôn người. Ta yên tâm rồi, muội hạ thủ đi.

Nàng đã mặc lại y phục, lúc này nàng chính là hiện thân của Tử Thần.

Nàng vươn dần hữu thủ đến :

- Ngươi không mảy may hối hận hoặc sợ hãi?

Phong Viễn Quy cười buồn :

- Muội bảo ta hối hận vì không ra tay đối phó trước lúc muội cho ta uống rượu có phục xuân dược ư? Điều đó thì không, vì ta biết tâm tính muội vốn nhu mì, ta không nghĩ muội dùng thủ đoạn đối với ta.

Nàng cười lạt :

- Vậy còn sợ hãi thì sao?

Phong Viễn Quy chợt bảo :

- Nếu có sợ thì ta chì sợ cho bản thân muội sau này.

Nàng khinh khỉnh :

- Tại sao?

Phong Viễn Quy thở ra :

- Muội có thể thay ta tìm hiểu một việc?

Nàng lập tức đáp ứng :

- Nếu đó là tâm nguyện ngươi chưa hoàn thành được, ta hứa. Nói đi.

Phong Viễn Quy ái ngại :

- Kỳ thực đó là một việc do một người nhờ ta. Có một vị cô nương tên là Phùng Quỳ Hoa.

Phong Viễn Quy thoáng dừng lại vì thấy sắc diện La Trúc Quỳnh vụt sa sầm. Nhưng vì không nghe nàng nói gì nên Phong Viễn Quy nói tiếp :

- Toàn gia nàng đều bị thảm sát, chỉ trong một đêm, sau đó còn bị hung thủ phóng hỏa thiêu rụi. Riêng nàng thoát chết vì bất ngờ có dị nhân phát hiện, kịp cứu nàng lúc nàng đã bị lửa đỏ bao trùm. Lúc này nàng đã biết hung thủ là người của Tam tiên Bát động. Và điều nàng muốn tìm hiểu là phải chăng đứng sau lưng Tam tiên Bát động chính là Dĩ Hận cung?

La Trúc Quỳnh động tâm, vụt cau mặt :

- Như ngươi muốn nhắc khéo ta điều gì đó?

Phong Viễn Quy thầm mừng :

- Ta chỉ thấy kỳ lạ thôi. Và thật tâm cũng muốn muội sau này tự tìm hiểu.

Nàng cười lạnh :

- Cũng bị thảm sát trong một đêm, cũng bị phóng hỏa thiêu hủy sau khi gây thảm sát, ngươi muốn ám chỉ lẽ ra ta đã chết nếu như trước đó không được La phu nhân tìm chỗ kín để ẩn giấu ta?

Phong Viễn Quy gật đầu.

- Muội vừa bảo phu phụ La trang chủ nguyên là thuộc hạ cung Dĩ Hận chứ không phải Vô Ưu đảo? Ta chợt cảm thấy lạ về điều này. Và còn lạ hơn nếu bảo họ vì sợ Dĩ Hận cung phát hiện tung tích nên không dám luyện Phụng Diệp kinh, vì nếu là muội, có lẽ hễ muội càng lo sợ cho sinh mạng thì tự muội phải gắng công khổ luyện nhiều hơn đúng không?

Lần đầu tiên Phong Viễn Quy phát hiện nàng bối rối. Và nàng bảo :

- Ngươi nghi ngờ ta đang bị Dĩ Hận cung lợi dụng? Họ đã đối xử tốt với ta, ta không cảm nhận bị lợi dụng.

Phong Viễn Quy thở dài :

- Việc muội bị Bạch Thiếu Vân phục đan dược. Dĩ Hận cung đã bảo sao?

Nàng đắc ý đáp :

- Họ sẽ tìm giải dược cho ta.

- Khi nào?

- Sẽ khá lâu, họ bảo thế, nhưng chắc chắn họ sẽ có.

- Vậy hạn kỳ nửa năm sau khi muội lỡ bi Bạch Thiếu Vân phục đan dược, họ có hứa hoặc nhắc gì đến hạn kỳ này chăng?

Nàng kinh ngạc :

- Hạn kỳ nào? Ta không nghe nói đến.

Phong Viễn Quy chấn động :

- Không thể nào. Nhất định họ phải nhắc, hoặc chí ít cảnh báo muội về hạn kỳ đó.

Nàng sinh nghi :

- Tại sao?

Phong Viễn Quy bảo :

- Ta có hai vật này muốn cho muội xem, được chăng?

Nàng cười cười :

- Ngươi hiện chẳng còn võ công, đừng mong giở trò với ta. Là hai vật gì? Ngươi cất ở đâu? Ta sẽ tự lấy.

Phong Viễn Quy cười héo hắt :

- Cũng được. Ta đang cất trong người. Là hai mảnh kim thiết, muội sẽ nhận ra ngay.

Nàng tiến lại gần, nhanh tay lục soát và lấy hai mảnh kim thiết ra :

- Là hai vật này? Sao?

Phong Viễn Quy hất hàm :

- Ở hai mảnh có ghi hai thời điểm khác nhau, muội xem đi.

- Đoan Ngọ, Thập Tam Tam. Ta xem rồi. Nghĩa là gì?

Phong Viễn Quy giải thích :

- Bang chủ Cái bang Ngô Chí Đường cũng vì bị phục loại đan dược như muội nên đến ngày Đoan Ngọ lão phải tự thân tìm đến Dĩ Hận cung để nhận tạm giải dược. Mảnh còn lại là của một Đà chủ Cái bang, hạn kỳ của nhân vật này chỉ hai ngày nữa là đến. Lý ra muội cũng phải có một mảnh tương tự. Chỉ vì Dĩ Hận cung không hề có giải dược, đành dùng những hoàn tạm giải vừa để lưu dung sinh mạng vừa dễ bề khống chế thuộc hạ.

Nàng choáng váng :

- Những lời ngươi nói đều là thật cả chứ? Sao lúc có phái Côn Luân ở chung chỗ với Ẩn Hiệp, ta không nghe ngươi đề cập đến chuyện thế này?

- Ta không nói vì không ai hỏi. Ẩn Hiệp không hỏi vì trước đó đã nghe ta giải thích. Riêng Triệu Khắc Phục không hỏi thì ta nghi lão cũng bị phục đan dược. Chỉ có điều, ắt hẳn lão không ngờ Bạch Thiếu Vân, đệ tử lão, cũng gặp chung số phận như lão. Và đêm đó lão vì quá sững sờ khi biết sự thật này nên sơ tâm không hỏi đến những nguy hại của đan dược, là phản ứng phản có giống như muội bây giờ. Đủ minh bạch, lão không hỏi vì lão đã tự biết quá rõ.

La Trúc Quỳnh sau một lúc lâu ngỡ ngàng mới có thể lên tiếng :

- Được rồi, ta tạm tin ngươi. Và ta hứa sẽ thay ngươi dò xét việc này. Thiết nghĩ, đã đến lúc ngươi nói lời vĩnh biệt với cõi trần này rồi đấy?

Hữu thủ nàng lại từ từ đưa đến gần thật gần với sinh mạng của Phong Viễn Quy.

Hoàn toàn không ngờ nàng vẫn quyết liệt muốn lấy mạng, Phong Viễn Quy tuy thầm kinh hãi nhưng thừa biết có nói thêm gì hoặc dù là van xin cũng vô ích, đành từ từ nhắm mắt lại chờ chết.

Nhưng tử thần chợt lui chân, thay vào đó là một bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ khắp mặt Phong Viễn Quy :

- Phong ca quá hốc hác, cuộc sống giang hồ vừa tất bật vừa khắc nghiệt, thật khác xa khoảng thời gian an nhàn thảnh thơi thuở nào của Phong ca. Muội thay đổi ý định rồi. Muội sẽ không giết Phong ca nữa.

Phong Viễn Quy mở mắt ra nhìn nàng và giọng của nàng không chút giễu cợt :

- Phong ca không còn võ công, điều đó muội không cần. Muội chỉ cần có Phong ca bên cạnh. Muội sẽ tìm chỗ cho chúng ta quy ẩn, nếu ngay bây giờ vẫn chưa thì sẽ có một ngày chúng ta sẽ hoàn toàn thuộc về nhau.

Phong Viễn Quy mấp máy môi :

- Quỳnh muội Muội cam chịu quy ẩn ư?

Nàng cười nhẹ :

- Muội cần thu xếp chỗ cho Phong ca trước, chỉ sau khi hoàn thành việc Phong ca nhờ, muội sẽ quy ẩn cùng Phong ca.

Phong Viễn Quy kinh tâm :

- Muội toan cùng Dĩ Hận cung đối đầu? Đừng, muội làm thế là tự ý tìm chết.

Nàng lắc đầu :

- Phong ca đừng quên Phong ca đã mất hết võ công. Những việc thuộc về giang hồ Phong ca đừng bàn đến nữa, đừng bao giờ nghĩ đến. Vả lại, muội nói lời này có thể giúp phong ca yên tâm. Là muội vội gì cùng Dĩ Hận cung đối đầu? Muội đang là Thiếu cung chủ. Muội sẽ dùng thân phận đó để tha hồ dò xét theo ý muội, nhất là về giải dược của hoàn thần đan đáng khinh bỉ kia.

Phong Viễn Quy mở miệng toan nói thì nàng đã ngăn lại :

- Muội sẽ hết sức cẩn trọng. Thế Phong ca nghĩ muội không muốn quay về cùng Phong ca sao? Có chăng, Phong ca hãy chọn cho mình một chỗ tốt nhất để quy ẩn. Chờ lúc an trí xong cho Phong ca, muội sẽ cho Dĩ Hận cung biết kẻ từng làm họ khó chịu đã được muội loại bỏ giùm họ rồi. Cứ để họ tìm Phong ca và khi họ không tìm được, họ phải tin muội, vô tình tạo thuận lợi nhiều hơn cho muội.

Và nàng nhỏ nhẹ bảo :

- Hơn nửa năm qua ắt hẳn Phong ca đã đi lại nhiều. Hãy nói đi, đâu là địa điểm tốt nhất Phong ca đã thấy và quyết định chọn làm nơi mãi mãi quy ẩn?

Phong Viễn Quy thở dài :

- Kỳ Liên sơn! Tứ lão Kỳ Liên vì đã chết, ta nghĩ đó cũng sẽ là nơi muội thích.

Nàng phá lên cưới :

- Phong ca chọn nơi đó ư? Được. Muội sẽ chìu Phong ca. Nhưng đừng quên, người đã mất võ công như Phong ca dù sao cũng đừng mong giở trò gì với muội. Và tự muội cũng luôn ghi nhớ điều đó để Phong ca sẽ chẳng còn cơ hội nào giở trò với muội. Chúng ta đi. Ha Ha....

Nàng đưa Phong Viễn Quy ra ngoài, phóng hỏa thiêu hủy gian thảo lư vừa mới giúp nàng hoàn thành sở nguyện. Sau đó nương bóng đêm, nàng đưa Phong Viễn Quy đi.

Nhưng nàng không thể biết Phong Viễn Quy đã có ý gì khi chọn Kỳ Liên sơn. Và ngược lại Phong Viễn Quy cũng không thể nào biết vì sao thoạt nghe ý định chọn Kỳ Liên sơn của Phong Viễn Quy, nàng lại phá lên cười và đắc ý như vậy.

Ai ai cũng có những dự định riêng của mỗi người.
CHƯƠNG 23 - KỲ LIÊN SƠN PHÁT HIỆN CHÂN KINH

Phong Viễn Quy chợt mơ hồ nghi ngại khi thấy La Trúc Quỳnh mân mê mãi hai mảnh kim thiết trên tay :

- Hôm nay đã là ngày mười ba của nguyệt kỳ thứ ba. Có phải hạn định đó được khắc ghi trên mảnh kim thiết kia làm muội càng lúc càng lo nghĩ?

La Trúc Quỳnh lẹ tay cất hai mảnh kim thiết vào người, đoạn nhìn quanh :

- Nơi này khá kín đáo, kể cả người am hiểu võ công cũng khó lòng tìm đến, huống hồ người đã mất võ công như Phong ca lại có ý nghĩ thoát đi. Muội đã lo sẵn đủ mọi vật thực cho Phong ca. Chậm lắm là mười ngày muội sẽ quay về. Phong ca hãy yên tâm lưu lại đây một mình. Đừng nghĩ quẩn cũng đừng quá lo lắng nếu muội chậm quay về. Tạm biệt Phong ca.

"Vút!"

La Trúc Quỳnh bỏ đi và Phong Viễn Quy dù có nghĩ đến cũng không thể nào tin chỉ nội nhật ngày hôm nay nàng sẽ nhờ mảnh thiết có khắc ghi đúng hạn kỳ ngày này để tiến hành một việc mà đến cả Phong Viễn Quy cũng phải cân nhắc thật kỹ mới dám hành động.

Phong Viễn Quy nhìn theo mãi cho đến lúc nàng đi thật khuất bóng :

- "Với hạn kỳ của ngày thứ mười ba, hôm nay nàng dù muốn cũng không thể đến kịp nơi cần đến. Vậy là ta không lo nàng sẽ gặp nguy hiểm. Cứ chờ đấy, mười ngày sau nàng quay lại, chính ta sẽ nghĩ cách giúp nàng thực hiện nốt những gì nàng muốn tiến hành. Nhưng trước hết ta phải thực hiện những phần việc của ta, những việc có thể giúp ta tự khôi phục võ công. Hừ!"

Và đúng như La Trúc Quỳnh trước lúc bỏ đi đã nói. Phong Viễn Quy phải loay hoay và chật vật một lúc lâu mới có thể leo đến đỉnh một tảng đá khá cao.

Thực hiện được điều này quả là một kỳ công và Phong Viễn Quy dù đang mệt nhoài vẫn gắng gượng chịu đựng để thực hiện tiếp phần việc đã bắt buộc Phong Viễn Quy tự trèo lên nơi có địa thế cao nhất mà Phong Viễn Quy có thể đặt chân đến với khả năng hạn chế lúc này của bản thân. Đó là Phong Viễn Quy đưa mắt tìm quanh :

- Kia rồi. Kỳ Liên sơn có hai đỉnh. Một đỉnh thật cao lớn kỳ vĩ biểu tượng cho phần đầu.

Đỉnh thứ hai nhỏ hơn, có vị thế khuất hơn chính là phần Thạch Giác (sừng Đá) như lão Đại Bất Vấn Danh đã ngờ rằng đó là hình thể của sừng kỳ lân.

Sau khi tự lẩm bẩm như thế, nỗi mệt nhọc đã làm Phong Viễn Quy ngồi bệt xuống, mắt chăm chăm nhìn vào đỉnh Thạch Giác và ngẫm nghĩ về điều đã gây nghi ngờ cho lão Bất Vấn Danh, lão Đại trong Tứ lão Kỳ Liên :

- "Lão nghi ngờ hai chữ Kỳ Liên chính thật ra ám chỉ hai chữ Kỳ Lân. Và Lân là Ly, một trong tứ linh: Long, Ly, Quy, Phụng. Lão còn nghi rằng một trong Tứ Bối Diệp, cụ thể là Ly Diệp kinh được ẩn giấu ở đây. Ta có quá khờ khạo chăng khi tin vào điều lão chỉ mới có ý niệm nghi ngờ? Nhưng có lẽ cũng đáng tin vì nếu chưa phát hiện nhiều điều khả nghi, lão Bất Vấn Danh đâu quá quan tâm đến độ tự ghi chép lại, sau đó còn tìm chỗ giấu kín mảnh giấy đó. Và cũng may ta đã tình cờ tìm thấy mảnh giấy đó. Và cũng may ta đã hủy đi ngay khi xem xong ắt hẳn trên đời này ngoài ta ra chẳng còn ai khác hay biết hoặc giả chợt có sự liên tưởng giữa hai chữ Kỳ Liên và Kỳ Lân (Ly). Hy vọng ta sẽ đắc thành và là cơ hội duy nhất giúp ta không chỉ khôi phục võ công mà còn có bản lãnh cao minh hơn"

Nhận đinh xong phương hướng và vì đã hết mệt, Phong Viễn Quy lại tìm lối leo xuống.

Vầng dương đã đứng bóng, Phong Viễn Quy dù áy náy đến mấy vẫn mang theo khá nhiều vật thực đã được La Trúc Quỳnh chuẩn bị sẵn :

- "Ta không chỉ dùng vật thực này để chờ ngày nàng quay lại mà ta còn dùng nó để tạo ngạc nhiên cho nàng sau này. Quỳnh muội hãy lượng thứ cho ta nếu bất ngờ muội quay lại và không thấy ta ở đây để chờ nàng. Ta còn nhiều việc phải làm, ta cần khôi phục lai võ công và ta chưa thể quy ẩn ngay lúc này. Tạm biệt!"

Phong Viễn Quy vì chẳng còn võ công nên cứ nhẫn nại len qua từng kẽ đá, từng khóm dây leo um tùm để lủi thủi đi theo một phương hướng đã được Phong Viễn Quy nhận định và ghi nhớ.

Trời ngả về chiều, Phong Viễn Quy chỉ muốn khuỵu ngã ngay khi bắt đầu tận mắt mục kích đỉnh Thạch Giác ở một khoảng cách gần nhất.

Nhưng có một vật chợt lọt vào tầm mắt khiến Phong Viễn Quy phải cố chịu đựng và tự bắt bản thân đi tiếp :

- "Lão Bất Vấn Danh quá cẩn thận, còn lưu lại ám ký như sợ lần sau lão quay lại sẽ không tìm ra. Ta phải cố đi tiếp thôi. Nếu không, trời mà đổ tối, dù lão còn lưu nhiều ám ký nữa ta cũng không thể phát hiện."

Phong Viễn Quy mệt nhọc lê chân, bắt đầu leo lên cao theo dấu ám ký nhất định đã do lão Bất Vấn Danh lưu lại ở từng chỗ cần phải chuyển hướng.

Đến lúc trời tối, Phong Viễn Quy đành dừng chân, phần vì không còn nhìn thấy gì nữa, phần vì trước mặt đã có một khe vực cắt ngang.

Đêm đó, nằm ngã lưng trên một mặt đá, Phong Viễn Quy nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, mục đích là ngắm nhìn đỉnh Thạch Giác cứ cong cong chỉ về một phương trời vô định.

Cũng là tình cờ khi mục quang của Phong Viễn Quy chạm phải ánh rực rỡ của vầng sao Khuê.

Ngắm nhìn sao Khuê, Phong Viễn Quy động tâm và nhớ đến hướng cong cong mơ hồ của đỉnh Thạch Giác.

Phong Viễn Quy nhỏm người ngồi lên, tự dịch chuyển, sao cho phần đỉnh cong của Thạch Giác hướng về sao Khuê.

Sau đó, Phong Viễn Quy lắc đầu :

- Có lẽ không phải, vì theo phương vị này, đỉnh cong của Thạch Giác lại chỉ ngược về hướng ta đã phí hơn nửa ngày để leo lên. Cần phải tìm theo hướng khác vậy.

Phong Viễn Quy lại xoay người lần lượt cho đỉnh Thạch Giác cong cong hướng về nhiều vì sao trên bầu trời cao.

Có một thoáng Phong Viễn Quy dừng lại ở chòm Thất Tinh. Vì lúc đó đỉnh cong của Thạch Giác lại chỉ ngay vào khe vực

- "Ly Diệp kinh được giấu dưới đáy vực? Nếu là vậy, ta đành thúc thủ thôi. Vì dù có mạo hiểm leo xuống, ta vẫn sống thì đó là điều may mắn vô cùng, nhưng nhỡ không tìm thấy Ly Diệp kinh kể như ta táng thân vĩnh viễn ở dưới đó. Bởi vì ta đâu thể leo ngược trở lên?

A, vậy là thất bại."

"Nhưng vầng minh nguyệt đã xuất hiện.

Đêm nay là đêm mười ba, vầng nguyệt dù không thật sự tròn nhưng cũng kể là tròn. Có khi nào ánh trăng soi vào đỉnh Thạch Giác, ở chỗ nào đó bóng của nó thì ở đó có ẩn giấu Ly Diệp kinh chăng?"

Tuy đó chỉ là nghi vấn nhưng cũng đáng cho Phong Viễn Quy thử. Vả lại, có mất gì đâu nếu như đêm nay không tìm được gì ngoài một đêm mất ngủ? Phong Viễn Quy nghĩ như thế và mỉm cười, nhìn đỉnh Thạch Giác lúc này đã tắm mình trọn vẹn trong ánh trăng khuya.

Bóng của đỉnh Thạch Giác lúc nào cũng có và nó cứ chầm chậm di chuyển dần theo sự dịch chuyển của vầng trăng và của thời gian.

Cứ nhìn theo đó, Phong Viễn Quy chợt có lúc cho bản thân đang bị lú lẫn. Vì thật không thể nào biết vào thời điểm nào thì bóng đỉnh Thạch Giác nào mới điềm chỉ cho Phong Viễn Quy biết chỗ ẩn giấu Ly Diệp kinh, giả như điều nghi vấn đó là thật?

Thất vọng càng chồng thêm thất vọng khiến Phong Viễn Quy có một lúc như đã ngủ quên.

Và không phải chỉ có một lần chợt ngủ quên. Đã nhiều lần như vậy và mỗi lần bừng tỉnh là Phong Viễn Quy lại tự dặn lòng, có mất ngủ một đêm cũng chẳng sao, vì thế, cần phải thức để minh bạch nghi vấn này liệu có thật sự đúng hay không. Bởi nếu đúng thì tốt biết mấy. Còn như không đúng thì những đêm sau Phong Viễn Quy cứ yên tâm ngủ.

Tuy vậy, lại thêm một lần nữa, chẳng biết lần thứ mấy, tâm trạng mệt mỏi đã khiến Phong Viễn Quy chợp mắt ngủ quên. Sực tỉnh lại, điều đầu tiên là Phong Viễn Quy đưa mắt nhìn bóng của đỉnh Thạch Giác.

- "Ôi chao! Ta đã ngủ quên khá lâu, bóng của nó đã bò dần lên ghềnh phần thân của nó rồi còn gì? Đừng ai nói với ta Ly Diệp kinh được giấu ngay trên đỉnh Thạch Giác nha. Vì nếu thế, một là lão Bất Vấn Danh thế nào cũng đã tự tìm kiếm rồi. Và khi lão đã đắc thủ, bản lãnh lão đã cao minh, lão đâu dễ bị hung thủ chỉ mỗi một chiêu là đoạt mạng lão? Và điều thứ hai kế đến là ta cũng không tài nào tự leo lên đỉnh Thạch Giác. Leo lên đó e còn khó hơn nếu leo xuống đáy vực."

Phong Viễn Quy ngần ngại nhìn bóng của đỉnh Thạch Giác tiến lên cao dần dần ngay trên phần thân của đỉnh Thạch Giác.

Được một lúc, có lẽ phải rất lâu bóng của đỉnh Thạch Giác dường như không còn di chuyển nữa.

Phong Viễn Quy giật mình nhìn vào vị trí đó.

- "Ôi, lại không đúng rồi, nó vẫn di chuyển đó thôi!"

Phong Viễn Quy đang kêu thầm là thế, chợt giật nảy người và tự kêu thành tiếng :

- Không phải, không phải. Mà sao bóng của nó lại di chuyển dần trở xuống? Nó di chuyển lên chưa được một phần ba mà? San bây giờ lại bò ngược trở xuống? Hay là... Hay là...

Phong Viễn Quy lặng người về điều vừa phát hiện, khiến bản thân không thể nào kêu thành tiếng được nữa.

Và cuối cùng Phong Viễn Quy đã hiểu vầng trăng ở trên kia vì dịch chuyển từ đông sang tây nên bóng của đỉnh Thạch Giác hoặc bất kỳ vật bóng nào khác ắt phải tự dịch chuyển theo chiều ngược lại. Để ở phần bóng đỉnh cao nhất nó phải dừng ở một chỗ cố định nào đó cho mỗi đêm tuỳ theo ngày nào trăng mọc muộn hay sớm, sau đó nó mới tiếp tục dịch chuyển.

- "Có thể người nào muốn tìm chỗ cất giấu chân kinh cũng phải dựa theo nguyên lý này.

Nhưng người đó đã chọn đêm trăng nào? Chỉ có đêm trăng tròn là hợp lý nhất. Nhưng đêm nay chỉ mới mười ba, không lẽ ta phải chờ ở đây thêm hai đêm nữa? Mà cũng không cần phải thế đêm mười ba hay đêm mười lăm thì cũng chỉ suýt soát có hai ngày, ắt hẳn bóng của đỉnh Thạch Giác cũng không xê xích nhau là mấy. Ta phải liều thôi, vì thời gian nào có chờ đợi một ai."

Vẫn ghi nhớ vị trí đó, Phong Viễn Quy nhận định nó chỉ cao hơn chỗ Phong Viễn Quy đang ngồi ước chừng non hai trượng mà thôi. Với độ cao như thế, chỉ cần Phong Viễn Quy cẩn trọng là có thể leo đến nơi an toàn.

Phong Viễn Quy đã hết mệt, vội đứng lên và bắt đầu leo.

Ở mỗi người, vào một thời điểm nào đó, hầu như ai ai cũng có những lúc chợt dấy lên những dự cảm chẳng lành. Và vì những dự cảm như vậy nên khiến cho người có dự cảm cứ luôn bồn chồn lo lắng, ăn không ngon ngủ chẳng yên.

Phong Viễn Quy đang nằm yên, cố dỗ giấc ngủ nhưng cũng như ba đêm trước, cứ y như rằng vào quãng giữa canh hai đến canh ba là lòng dạ đột nhiên xuất hiện tâm trạng nôn nao khó chịu đến kỳ lạ.

Phong Viễn Quy lại ngồi bật dậy.

Một tiếng động khẽ do lá cây rơi rụng tạo ra cũng khiến Phong Viễn Quy phập phồng lo lắng. Và khi biết đó chỉ là tiếng lá cây rơi đụng, lần này thay vì nằm xuống trở lại, Phong Viễn Quy chợt chép miệng lẩm bẩm :

- Vậy là đã mười hai ngày Quỳnh muội vẫn chưa quay về. Hết đêm nay nữa là đến ngày thứ mười ba, liệu đã xảy ra chuyện gì cho La Trúc Quỳnh chăng?

Cũng vừa vặn lúc đó, một bóng nhân ảnh từ bên ngoài chợt lao vút vào.

Do vẫn luôn lầm lẫn vì những thanh âm tiếng động bất thường như thế này nên Phong Viễn Quy vẫn ngồi yên và chờ đợi.

Nhưng lần này bóng người xuất hiện là có thật. Và người đó lên tiếng :

- Phong ca chờ muội và mong mỏi đếm từng ngày thật như thế sao?

Là La Trúc Quỳnh? Phong Viễn Quy từ từ đứng lên, thực hiện đúng những gì đã ngấm ngầm dự định :

- Muội đã vô sự quay về?

Tuy hỏi thế nhưng chỉ cần nhìn dáng đi đầy vẻ mệt mỏi lúc nàng đang tiến lại gần là Phong Viễn Quy đoán được ngay nàng tuy có quay về nhưng không hoàn toàn vô sự.

Và đúng như Phong Viễn Quy đoán, La Trúc Quỳnh chợt thở dài :

- Chúng ta buộc phải quy ẩn vĩnh viễn thôi. Phong ca có cam tâm cùng muội quy ẩn chăng?

Do hiện tình diễn ra không như dự định nên Phong Viễn Quy không thể không lên tiếng hỏi ngược lại La Trúc Quỳnh :

- Ta không cam tâm mà được sao? Còn muội, lời của muội như muốn nói muội không cam tâm? Đã xảy ra chuyện gì bất như ý đối với muội sao?

Nàng chùng người xuống, dáng vẻ thất vọng tột cùng :

- Muội thảm bại rồi. Muội không thiết sống nữa. Chỉ có điều muội không đành tâm để Phong ca lại một mình, nhưng giết Phong ca muội không nỡ. Còn như quy ẩn ư? Muội sẽ là gánh nặng cho Phong ca, càng khiến muội không cam tâm.

Phong Viễn Quy rùng mình chấn động. Vậy là dự cảm không hề đánh lừa Phong Viễn Quy. Tiến lại thật gần La Trúc Quỳnh, Phong Viễn Quy hỏi bằng giọng không kềm nén nổi tự chủ :

- Muội không thiết sống? Muội muốn giết ta? Vì nếu không làm thế muội sẽ trở thành gánh nặng cho ta? Tại sao chứ? Ta không hiểu gì cả.

"Vụt!"

La Trúc Quỳnh bất ngờ điểm huyệt Phong Viễn Quy. Nhưng trái ngược với hành vi có phần hung dữ đó, lời của nàng lúc thốt lên lại biểu lộ sự thương cảm tột cùng :

- Vì muội đã là người luôn sợ ánh dương quang. Suốt mấy ngày qua, ban ngày muội chỉ lo tìm chỗ nấp sáng, chỉ khi đêm về muội mới vội vã kiên trình, bằng mọi giá phải quay lại với Phong ca. Hãy nói đi, với hạng người luôn sợ ánh sáng như muội, với Phong ca đã bị muội tước bỏ toàn bộ võ công, chẳng phải từ nay về sau muội sẽ là gánh nặng buộc Phong ca phải gánh vác đó sao?

Và La Trúc Quỳnh bật khóc :

- Phong ca hãy tha thứ cho muội. Vì dù không nhẫn tâm muội chỉ còn mỗi một giải pháp này thôi. Giết Phong ca xong, muội sẽ tự vẫn theo Phong ca. Chúng ta sẽ cùng nhau tay nắm tay bước vào Quỷ Môn quan.

Phong Viễn Quy rúng động :

- Muội sợ ánh dương quang? Nói đi tại sao thế? Trước muội, ta đã gặp hai nhân vật từng lâm cảnh như muội, phải chăng Dĩ Hận cung đã gây ra cớ sự này cho muội? Tự muội đã đi gặp Dĩ Hận cung? Và họ đã đối xử thế này với muội? Bất chấp lời trước đó họ từng nới với muội, rằng muội sinh ra để được chọn làm Cung chủ Dĩ Hận cung?

Bị Phong Viễn Quy hỏi dồn, La Trúc Quỳnh vẫn khóc nhưng nỗi niềm căm phẫn chợt dâng cao khiến nàng thét vang :

- Phong ca đừng hỏi nữa. Thủy chung muội đã bị họ lừa, cứ như thể muội sinh ra để cho bao nhiêu người tha hồ lừa phỉnh. Muội đáp như thế Phong ca đã hài lòng chưa? Đã đắc ý chưa?

Phong Viễn Quy bật qua kẽ răng :

- Dĩ Hận cung? Bọn họ làm như thế là bọn họ tự chuốc hoạ. Phong Viễn Quy ta thề sẽ có ngày tận diệt toàn bộ Dĩ Hận cung.

La Trúc Quỳnh đột ngột ngừng tiếng khóc. Và cũng đột ngột tương tự, nàng lùi về một quãng, đoạn cất giọng ai oán gọi nhân vật nào đó vô hình :

- Vậy là tiểu nữ dã thực hiện xong lời hứa, đã có cách khiến Phong ca vừa tự xưng danh. Đã đến lượt chư vị thực hiện những gì từng hứa với tiểu nữ. Hãy trao giải dược cho tiểu nữ. Vĩnh viễn tiểu nữ sẽ cùng Phong ca quy ẩn, vui hưởng kiếp sống thanh nhàn.

Phong Viễn Quy động tâm, giương mắt nhìn La Trúc Quỳnh :

- Muội vừa gọi ai? Dĩ Hận cung đã cùng đến với muội ư?

Có nhiều tiếng động lạ vang lên.

"Vút... Vút... Vút..."

Trong năm nhân vật vừa bất ngờ xuất hiện có một người bật ra tràng cười đắc ý :

- Đương nhiên bọn ta phải đến. Vì có như thế bọn ta mới biết tiểu tử ngươi thật sự có lai lịch thế nào. Và nếu đó là điều bọn ta cần thì ngược lại, điều tiểu liễu đầu họ La cần là được trao giải dược, được sống như một người bình thường và được mãi mãi sống cạnh ngươi. Nhưng tiếc thay có hai điều mà ả không biết. Thứ nhất, từ khi Quái Diện Ma Nương đột ngột thất tung, kể như bao hy vọng tìm thấy giải dược cho Thống Tâm hoàn đều tan biến, sẽ không ai hoàn thành lời đã hứa với ả. Thứ hai, ha ha... vì ngươi là Phong Viễn Quy, nhất định là cốt nhục di tử của Phong Dương Tử, mạng ngươi kể như được định đoạt, ả có muốn sống mãi mãi cùng ngươi cũng không được nữa rồi. Ha... Ha...

Nhanh thật nhanh, La Trúc Quỳnh đã động thân lao vào nhân vật đang cười :

- Triệu chưởng môn nói như thế là ý gì? Hóa ra lại thêm một lần nữa tiểu nữ bị chư vị lừa? Ta đành liều mạng cùng bọn vô sỉ các ngươi! Đỡ!

"Ào..."

Nhưng bốn nhân vật nọ cũng đã đồng loạt nhảy xổ vào La Trúc Quỳnh :

- Cũng là do nha đầu ngươi tự chui đầu vào rọ. Lệnh của Cung chủ đã rõ, phải giết cả hai ngươi, đem thủ cấp về hồi bẩm. Hãy nạp mạng đi thôi!

"Ào... Ào..."

Còn lại một nhân vật chính là người đã cười và là nhân vật được La Trúc Quỳnh gọi là Triệu chưởng môn.

Nhân vật họ Triệu lừng lững tiến lại gần Phong Viễn Quy :

- Nếu không kể đến cái chết oan uổng của tệ đồ Bạch Thiếu Vân, chỉ nội việc ngươi là hậu nhân của Phong Dương Tử cũng quá đủ để ta lấy mạng ngươi. Hãy chấp nhận số mạng đã được dành sẵn cho ngươi. Ha... Ha...

Phong Viễn Quy nhìn nhân vật họ Triệu đang từ từ tiến lại bằng những bước chân tử thần.

- Triệu chưởng môn có oán cừu gì với nhân vật mà Triệu chưởng môn vừa đề cập.

Nhân vật họ Triệu chân vẫn không ngừng bước. Và hữu thủ cũng đã từ từ nâng lên khi khoảng cách giữa nhân vật họ Triệu và Phong Viễn Quy đã đủ gần :

- Ngươi không biết gì thật ư? Cũng không sao, nếu có cơ hội hãy đem câu này hỏi với Phong Dương Tử ở dưới Cửu Tuyền, lúc đó ngươi sẽ minh bạch. Vì đù sao, số của ngươi vẫn là số chết. Ha... Ha...

Họ Triệu vươn hữu thủ và xuất thủ.

Chợt toàn thân họ Triệu bị khựng lại. Cũng lúc đó có tiếng La Trúc Quỳnh gào thất thanh :

- Dù phải chết, ta cũng hóa thành âm hồn quyết quay về báo thù bọn vô sỉ các ngươi.

A.... a...

Có tiếng chạm kình vang lên loạn xạ.

"Ầm! Ầm!"

Bốn nhân vật đang vây đánh La Trúc Quỳnh cùng ngã vật ra. Chỉ có La Trúc Quỳnh dù đang chao đảo bất tận vẫn chưa đến nỗi khuỵu ngã. Vì cạnh nàng đã có Phong Viễn Quy xuất hiện đón đỡ.

La Trúc Quỳnh kiệt lực, dồn dập thở và gắng gượng nở nụ cười thảm não với Phong Viễn Quy :

- Muội lại bị lừa. Chúng ta đành hẹn gặp nhau ở Quỷ Môn quan. Vĩnh biệt Phong ca.

Hự!

Nàng nấc lên một tiếng và bất động ngã vào vòng tay Phong Viễn Quy.

Phong Viễn Quy thở dài, dìu nàng đi và tìm chỗ đặt nàng nằm xuống.

Và để nàng nằm đó, Phong Viễn Quy tiến lại chỗ họ Triệu.

Phong Viễn Quy giải huyệt cho họ Triệu :

- Đừng hỏi nhiều, nhất là hỏi những điều không nên hỏi. Hãy nói đi, Phong Dương Tử là ai? Triệu Khắc Phục các hạ có oán cừu như thế nào với Phong Dương Tử?

Vừa được giải huyệt họ Triệu lập tức đảo mắt nhìn quanh và kêu :

- Tất cả đã chết? Ngươi không bị phế bỏ võ công? Và thân thủ của ngươi lúc này lợi hại đến thế này sao?

Đã hỏi, dù chỉ là một câu, tất Triệu Khắc Phục phải nhìn Phong Viễn Quy dường như là người duy nhất vẫn còn sống và đang đứng trước mặt họ Triệu.

Vì có nhìn nên họ Triệu có thấy Phong Viễn Quy tuy không để lại sự giận dữ nhưng một tay đã được vươn ra.

Phong Viễn Quy từ tốn điểm vào vài yếu huyệt khác của họ Triệu, miệng thì chép chép thành tiếng biểu lộ sự tiếc rẻ :

- Là các hạ đã buộc vãn sinh phải dùng đến thủ đoạn này. Bụng làm dạ chịu, xin đừng trách vãn sinh.

Bị điểm huyệt một lần nữa và lần này vì vẫn có thể mở miệng nên Triệu Khắc Phục bật kêu :

- Chậm đã! Ngươi vừa dùng thủ pháp "Phân Cân Thác Cốt" đối phó ta? Đừng, để ta nói, ta nói!

Nhưng Phong Viễn Quy vẫn chỉ lắc đầu :

- Muộn rồi. Các hạ có muốn nói gì cứ đợi một lúc nữa hãy nói. Còn bây giờ hãy nhận chịu những gì dành cho các hạ. Vãn sinh đủ nhẫn nại để chờ đợi.

Và chỉ một thoáng sau thân hình Triệu Khắc Phục bắt đầu xuất hiện một vài trạng thái như muốn uốn éo. Quả nhiên là thế, vì họ Triệu cũng đã bắt đầu kêu la :

- Ta đã tự nguyện nói, sao ngươi còn cố tình hành hạ ta? Giết ta đi, súc sinh. Triệu Khắc Phục ta thà chết, quyết không hở môi nói với ngươi dù chỉ nửa lời.

Phong Viễn Quy lại điểm vào á huyệt của họ Triệu :

- Là các hạ đã tự chọn. Không phải vãn sinh có ác tâm. Muốn không nói thì không nói. Chỉ sợ lúc các hạ cần nói thì cũng không còn cơ hội để nói nữa rồi. Vĩnh biệt!

Vì á huyệt đã bị điểm, Triệu Khắc Phục càng về sau càng biểu lộ sự đau đớn tột cùng về thể xác qua những lần giãy giụa vùng vẫy, muốn mở miệng kêu la cũng không thể.

Trong khi đó, Phong Viễn Quy dửng dưng đứng nhìn từng động thái đau đớn của họ Triệu.

Họ Triệu oằn người liên tục, lăn lộn bên này, giãy giụa bên kia, toàn thân hễ càng xuất hạn thì càng dính bết thật nhiều lượt đất bẩn.

Chỉ đến lúc họ Triệu đã bất thành nhân dạng, Phong Viễn Quy mới bất ngờ phát xạ một tia chỉ kình, vừa giúp đối phương tạm ngưng đau đớn vừa cho đối phương được ngủ một giấc đủ dài.

Họ Triệu chỉ tỉnh lại khi bầu trời đã hừng sáng.

Họ Triệu nhìn quanh và lấy làm lạ khi thấy Phong Viễn Quy không hiểu sao cứ đứng yên chỗ để nhìn La Trúc Quỳnh lúc này vẫn nằm bất động.

Họ Triệu khẽ cựa mình, chỉ là phản ứng tự nhiên của người vừa tỉnh lại sau một đêm ngon giấc. Nhưng điều đó lại làm Phong Viễn Quy quay đầu nhìn họ Triệu.

Và Phong Viễn Quy lên tiếng :

- Vì sao có nhiều người tuy cũng bị phục đan dược như các hạ nhưng lại nảy sinh thêm tâm trạng sợ ánh sáng?

Họ Triệu liếm môi vài lượt và thử uốn mình ngồi lên. Và vì phát hiện bản thân vẫn có thể tự ngồi lên được, nghĩa là mọi huyệt đạo bị điểm đều đã được giải trừ, họ Triệu thở dài và chọn thái độ hợp tác hơn là kháng cự :

- Thống Tâm hoàn tuy vừa là độc dược vừa là tạm giải dược nhưng chỉ được dùng cách nửa năm một lần. Ngược lại, nếu vì tham hoặc vì bị ép buộc phải dùng ở hạn kỳ ngắn hơn, Thống Tâm hoàn sẽ làm cho kẻ đó khiếp sợ ánh sáng.

Phong Viễn Quy lại quay nhìn La Trúc Quỳnh, tỏ ra không màng chú tâm gì đến Triệu Khắc Phục nữa :

- Nàng đã bị ép buộc dùng thêm bao nhiêu hoàn Thống Tâm? Sẽ ra sao nếu nàng cứ miễn cưỡng lộ thân trong ánh sáng?

Họ Triệu không dám lẻn bỏ đi, vì biết hậu quả sẽ vô cùng tồi tệ, không còn là những đau đớn về thể xác như đêm qua nữa, họ Triệu đáp :

- Ả quá ấu trĩ, ngỡ có thể qua mặt bổn cung bằng việc dùng Thiết Bài Mệnh của người khác để tìm cách mưu cầu giải dược. Ả không biết hành tung ả đã bị phát hiện, tự ý dùng thêm những ba hoàn Thống Tâm do Thiết Bài sứ giả giao cho. Ả càng lộ diện dưới ánh sáng càng mau chết.

Phong Viễn Quy nghiến răng :

- Cụ thể nàng còn chi trì được bao lâu nếu vẫn miễn cưỡng lộ diện?

- Ba hoặc bốn ngày. Khoảng đó...

Phong Viễn Quy quay lại với họ Triệu :

- Không có cách nào kéo dài thêm sao? Nhất định phải có cách.

Họ Triệu không dám nhìn vào sắc diện của Phong Viễn Quy lúc này :

- Có cũng vô ích. Vì liệu sau đó ngươi có tìm được giải dược chăng? Đã không tìm được thì dù có kéo dài thêm phỏng có ích gì?

- Cách gì? Phiền các hạ chỉ giáo hộ cho.

Họ Triệu liếm môi đã quá khô :

- Phải để ả hôn mê trong suốt thời gian buộc phải lộ diện dưới ánh dương quang. Còn khi đêm về cũng không được để ả tỉnh quá thời gian một canh giờ.

Phong Viễn Quy lại quay về phía La Trúc Quỳnh :

- Làm như thế sẽ kéo dài thêm được bao lâu? Năm hay mười ngày nữa?

- Trước sau cũng không quá mười ngày. Đó là khoảng thời gian quá ngắn nếu ngươi hy vọng kịp tìm ra giải dược cho ả.

Phong Viễn Quy chợt bỏ đi.

Họ Triệu nhấp nhổm nhìn theo vì không biết Phong Viễn Quy đi như thế để làm gì. Và khi Phong Viễn Quy khuất bóng hoàn toàn, họ Triệu chợt nôn nao lạ. Có hai ý nghĩ không thể không nảy đến với họ Triệu. Một là hãy nhân cơ hội hãn hữu này bỏ đi cho thật nhanh.

Nhưng nếu vậy, nhỡ Phong Viễn Quy đang nấp đâu đó ngấm ngầm giám sát thì sao? Nhất định họ Triệu không thể thoát, cơ hội để toàn mạng cũng không mấy hy vọng. Vậy thì còn cách thứ hai.

Họ Triệu liếc nhìn La Trúc Quỳnh vẫn đang bất động nằm. Hay là cứ nhanh tay bắt giữ La Trúc Quỳnh? Phong Viễn Quy dù có lẻn giám sát cũng không kịp trở tay so với chỉ hai bước nhảy là họ Triệu đã có thể có được cái để uy hiếp ngược lại Phong Viễn Quy. Nhưng nhỡ như Phong Viễn Quy chẳng hề giở trò lẻn giám sát và vì có việc cần làm nên phải đi một lúc lâu mới quay lại thì sao? Họ Triệu lúc đó bắt giữ La Trúc Quỳnh để uy hiếp ai chứ?

Chỉ tổ phí thời gian chờ đợi Phong Viễn Quy quay lại và thay vì thế nếu cứ bỏ đi ắt hẳn họ Triệu cũng đi được một đỗi xa thật xa.

Do mãi lưỡng lự giữa hai ý nghĩ này nên cuối cùng họ Triệu vẫn ngồi yên, không dám thực hiện bất kỳ theo ý nghĩ nào.

Và thời gian chờ đợi hễ càng kéo dài thì càng khiến cho họ Triệu hoang mang tiếc rẻ.

Phải chi cứ liều lĩnh bỏ đi có lẽ lúc này họ Triệu đã có thể tìm thấy một chỗ thật kín đáo để ẩn thân lánh mặt.

Chỉ tiếc, cả điều này nữa họ Triệu cũng không dám.

Và đến lúc thật tuyệt vọng, tự giận thân vì đã thiếu đởm lược, đã bỏ phí thời gian do Phong Viễn Quy vắng mặt cũng đã quá lâu, họ Triệu suýt phát rồ thì thấy Phong Viễn Quy xuất hiện.

Phong Viễn Quy không hề ngó nhìn họ Triệu dù chì một lần. Phong Viễn Quy chỉ lo giải khai huyệt đạo cho La Trúc Quỳnh. Và trong thời gian chờ nàng hồi tỉnh, mãi đến lúc đó Phong Viễn Quy mới chịu mở miệng nói với họ Triệu :

- Các hạ cảm thấy thế nào? Bị hành hạ về thể xác so với bị những nỗi lo sợ dằn vặt, mùi vị nào thấm thía hơn? Hãy cân nhắc đi. Biết có người đủ bản lãnh giết mình nhưng người đó không giết cũng không hứa lời buông tha, nỗi nơm nớp lo sợ đó có phải là tâm trạng suốt từ nãy giờ vẫn hành hạ các hạ? Đừng, đừng đáp lời vội. Vì nàng đã đến lúc tỉnh lại, vãn sinh cần quan sát lúc tỉnh lại nàng sẽ như thế nào. Vãn sinh không còn tâm trí đâu để cùng các hạ bàn luận điều vừa nêu.

Phong Viễn Quy vừa dứt lời, La Trúc Quỳnh vì tỉnh lại nên bất ngờ co rúm toàn thân và kêu rú lên :

- Ôi, Không! Không! Mọi người đừng nhìn ta như thế! Đừng, đừng mà. Hãy quay mặt đi hoặc nhắm mắt lại, đừng chiếu rọi những tia nhìn quái quỷ vào ta như thế. Còn không thì cứ giết ta đi. Đừng dùng những tia nhìn hành hạ ta như thế. Đừng, đừng...

Phong Viễn Quy thở dài, điểm huyệt nàng :

- Thế đấy, Thống Tâm hoàn làm cho nàng hoang tưởng. Bị ánh dương quang tràn ngập chiếu vào lại ngỡ bị nhiều người cùng lúc nhìn ngó khinh chê. Nàng không nhìn thấy gì khác ngoài điều đang làm nàng hoang tưởng. Quả nhiên chỉ có Thanh Tâm Phục Linh Thảo mới có thể hóa giải hoàn toàn.

Họ Triệu động tâm :

- Ngươi muốn tìm Thanh Tâm Phục Linh Thảo? Ngươi đã biết loại dược thảo đó mọc ở đâu?

Phong Viễn Quy không đáp, chỉ lẳng lặng bồng xốc nàng lên bằng đôi tay tuy dịu dàng nhưng không kém phần kiên quyết.

Chỉ khi xoay người bước đi, Phong Viễn Quy mới ném cho họ Triệu một câu :

- Vãn sinh hứa sẽ tha mạng cho các hạ một lần và nếu cần cũng có thể hứa sẽ tặng cho các hạ một ít Thanh Tâm Phục Linh Thảo. Đổi lại, các hạ chỉ cần nói cho vãn sinh nghe những gì các hạ cho rằng cần phải nói.

Họ Triệu ngồi yên nhìn Phong Viễn Quy cứ thẳng bước mà đi và suy nghĩ thật nhanh về những gì Phong Viễn Quy vừa nói.

Và cuối cùng, khi đã có quyết định họ Triệu chợt đứng lên, vội vã di theo Phong Viễn Quy.

Đến một chỗ tương đối trống trải họ Triệu lặng người nhìn Phong Viễn Quy vẫn xăm xăm đưa La Trúc Quỳnh tiến đến một cỗ xa mã không hiểu Phong Viễn Quy đã lo liệu sẵn từ lúc nào. Là thời gian từ nãy giờ Phong Viễn Quy đã bỏ đi ư? Đó là một cỗ xa mã một ngựa kéo, tứ bề đều chăng rèm đen và dày bít bùng. Phong Viễn Quy vén rèm, chui vào lòng cỗ xe.

Lúc chui ra, Phong Viễn Quy chỉ chui ra một mình, La Trúc Quỳnh đã được Phong Viễn Quy đặt nằm lại trong lòng cỗ xe.

Phong Viễn Quy tiến ra phía trước, ngồi lên vị trí của xa phu và chỉ ngồi đó chờ đợi.

Họ Triệu hiểu ý, thở hắt ra một hơi dài, vừa tiến lại gần cỗ xe vừa bắt đầu mở miệng :

- Thoạt tiên, ta muốn minh bạch, ngươi phải hay không phải di tử cốt nhục của Phong Dương Tử, nhất là khi tính danh của người là Phong Viễn Quy?

Phong Viễn Quy có thái độ thật kỳ lạ, vẫn cứ ngồi yên, không nói gì, bất quá chỉ ném cho họ Triệu một tia nhìn tỏ ý không hài lòng.

Họ Triệu chạm phải tia mắt đó, dừng lại và thở dài :

- Cũng như những nhân vật khác ta chỉ biết Phong Dương Tử có một cốt nhục duy nhất, là một nam hài, ở họ Phong, đương nhiên, nhưng không biết rõ có phải là Phong Viễn Quy hay không.

- Ai? Ai là Phong Viễn Quy?

"Vút!"

Phùng Quỳ Hoa chợt xuất hiện.

Đó là điều Phong Viễn Quy không ngờ đến. Vì thế Phong Viễn Quy chỉ biết đưa mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Đó là lúc họ Triệu bất ngờ quay đầu bỏ chạy.
CHƯƠNG 24 - PHÁ NGŨ KIẾM TRIỆT PHÁ CỔ LÂM



Home > Tiểu Thuyết > Kiếm Hiệp > Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương > Chương 24 - Phá Ngũ Kiếm triệt phá Cổ Lâm
CHƯƠNG 24 - PHÁ NGŨ KIẾM TRIỆT PHÁ CỔ LÂM
Phùng Quỳ Hoa hoàn toàn sững sờ khi thấy Phong Viễn Quy chỉ một lượt nhún thân lao đi là đã chận kín hoàn toàn mọi nẻo chạy của họ Triệu.

Và nàng còn bàng hoàng hơn lúc nghe họ Triệu tự bật kêu :

- Đừng. Đừng hành hạ gì ta nữa. Ta sẽ nói, sẽ nói hết. Đừng dùng thủ pháp "Phân Cân Thác Cốt" hành hạ ta, cũng đừng đem nỗi lo sợ dằn vặt ta.

Phùng Quỳ Hoa vội chạy đến :

- Phong ca muốn gì ở Triệu Khắc Phục chưởng môn? Đừng quên dù sao lão vẫn là nhân vật nhất môn chi chủ của một phái, một đại phái Côn Luân. Sao Phong ca nỡ dụng thủ pháp tàn độc hành hạ lão?

Phong Viễn Quy thở dài, bảo họ Triệu :

- Nể lời Phùng Quỳ Hoa Bang chủ Cái bang vừa nói, vãn sinh sẽ chỉ dành cho các hạ cơ hội một lần này nữa thôi. Nói đi.

Họ Triệu cảm kích nhìn Phùng Quỳ Hoa :

- Ta đã được tin Cái bang thay ngôi đổi chủ. Nhưng chưa kịp có lời chúc mừng thì lại được Phùng bang chủ nói hộ cho một lời thế này.

Và tự họ Triệu kể lại những gì đã diễn ra, từ đêm qua cho đến tận lúc này.

Nghe xong, Phùng Quỳ Hoa chẳng nhìn ai cả, cứ đột ngột lao trở lại.

Nàng chui vào trong cỗ xe, ngay sau đó lại chui ra lên tiếng gọi Phong Viễn Quy :

- Chuyện của Phong ca nếu có liên quan đến Phong Dương Tử tiền bối thì muội có thể tự hào là khá am hiểu. Riêng về Triệu chưởng môn và những gì có liên quan đến hiện trạng lúc này của lệnh muội Trúc Quỳnh tuỳ Phong ca xử trí. Muội không tiện xen vào.

Phong Viễn Quy lập tức ném cho Phùng Quỳ Hoa cái nhìn kinh nghi.

Phong Quỳ Hoa cũng đứng từ xa nhìn lại, ánh mắt nhìn của nàng thật kỳ lạ, như thể chỉ mới nhìn thấy Phong Viễn Quy lần đầu và cần phải nhìn bằng ánh mắt dò xét như thế.

Không nghe ai đề cập đến số phận của bản thân, Triệu Khắc Phục tự lên tiếng :

- Cái chết của phu phụ Phong Dương Tử không liên quan gì đến ta. Có chăng chỉ là sự xui bẩy từ Cung Di Hận, khiến ta cũng không am hiểu vì sao xảy ra cớ sự đó, Phong thiếu hiệp xin đừng quên những gì đã hứa.

Phong Viễn Quy thở dài, vẫy tay ra hiệu cho họ Triệu :

- Các hạ có thể đi.

Họ Triệu giật mình, vì tuy có nghe nhưng chưa dám tin.

- Phong thiếu hiệp không hỏi thêm gì? Kể cả về cung Dĩ Hận cũng không đặt một câu hỏi?

Phong Viễn Quy cười lạt :

- Thế các hạ bảo vãn sinh phải hỏi như thế nào đây? Hỏi về Tổng đàn Dĩ Hận cung, đừng nói là các hạ không biết, giả như có biết cũng không dám nói, đúng không? Vì thế, vãn sinh mạo muội cho các hạ một lời khuyên, đừng hỏi những gì không đáng hoặc không nên hỏi. Và khi có hỏi, hãy cân nhắc thật kỹ trước khi hỏi. Vì những gì cần hỏi vãn sinh đã hỏi rồi, những điều còn lại tự vãn sinh có cách để nghiệm ra, nên các hạ có muốn đi hay không thì tùy. Riêng vãn sinh, đã đến lúc lên đường rồi, cáo biệt.

Hầu như chưa bao giờ Phùng Quỳ Hoa thấy ở Phong Viễn Quy có những thái độ và hành vi lạ lùng như lúc này.

Vì thế lúc Phong Viễn Quy với thân phận một xa phu chuẩn bị cho cỗ xa mã chuyển bánh Phùng Quỳ Hoa tự ý chui vào lòng cỗ xe :

- Mọi chuyện ở Cái bang muội đã tạm thu xếp ổn thỏa. Lần này muội sẽ đi cùng Phong ca.

Cỗ xe di chuyển đã xa, lúc Phong Viễn Quy biết chắc Triệu Khắc Phục cũng đã cuống cuồng bỏ đi mất dạng, Phong Viễn Quy chợt đánh tiếng gọi Phùng Quỳ Hoa :

- Nếu cô nương toan lưu ám ký để người Cái bang âm thầm bám theo hộ tống thì xin căn dặn thêm đừng bao giờ di chuyển quá gần. Ngược lại hãy ở cách cỗ xe chí ít phải ngoài dặm. Bằng không, sinh mạng của họ khó thể bảo toàn.

Từ trong lòng cỗ xe có tiếng Phùng Quỳ Hoa thất kinh vang ra :

- Tại sao lại thế, Phong ca? Chúng ta chỉ mới chia tay nhau chưa đầy mười lăm ngày, dường như Phong ca đã thay đổi quá nhiều? Còn điều gì nữa đã xảy ra ngoài chuyện lệnh muội Trúc Quỳnh bị hại?

Phong Viễn Quy vẫn cho cỗ xe tiếp tục lao đi, cước trình càng lúc càng tăng nhanh :

- Về nguyên nhân tại sao, lâu lâu cô nương cứ nhìn lại phía sau cỗ xe thì rõ. Còn điều thứ hai cô nương vừa hỏi, vãn sinh sẽ nói không cần che giấu, chỉ ngại cô nương không biết có muốn nghe hay không.

Phùng Quỳ Hoa có lẽ đã lẻn vén rèm nhìn về phía sau xe :

- Muội chưa kịp lưu ám ký cho bang đồ bổn Bang nhưng có lẽ Phong ca căn dặn như thế là đúng, ở phía sau đã ẩn hiện hai cao thủ có bản lãnh thượng thừa tìm cách bám theo. Còn về chuyện ngại nghe, một là Phong ca chưa nói, hai là muội chưa nghe, biết thế nào mà bảo ngại với không ngại?

Phong Viễn Quy hắng giọng :

- Cô nương đã nghe Triệu Khắc Phục kể về chuyện vãn sinh bị Trúc Quỳnh phế bỏ võ công? Đấy là chuyện có liên quan đến sự thật đó.

- Nhưng bản lãnh của Phong ca lúc này.

Phong Viễn Quy ngắt lời :

- Nhưng vãn sinh vẫn bị nàng phế bỏ võ công, đấy là chuyện có thật.

- Phong ca đã khinh suất, không ngờ bị lệnh muội trở mặt?

Phong Viễn Quy hừ lạt :

- Khinh suất thì đúng nhưng bị trở mặt thì không. Vì nếu là thế, sau khi đã phế bỏ võ công vãn sinh, nàng ngại gì mà không đoạt mạng vãn sinh?

Giọng của Phùng Quỳ Hoa ngập ngừng :

- Chỉ phế bỏ nhưng không giết? Triệu Khắc Phục còn bảo lệnh muội quyết sống mãi mãi bên cạnh Phong ca? Có lẽ nào nàng thật sự đã có tình ý với Phong ca, bất chấp Phong ca từng thừa nhận đã tự tay hạ sát hôn phu của nàng là Bạch Thiếu Vân?

- Nàng không yêu Bạch Thiếu Vân. Nhận lời họ Bạch vì muốn có chỗ nương tựa thế cho chỗ ngỡ đã mất. Nàng ngộ nhận tình huynh muội vãn sinh dành cho nàng là tình đôi lứa. Kỳ thực chỉ vì nàng quá yêu vãn sinh.

Phùng Quỳ Hoa chùng giọng, tưởng sắp bị lạc đi :

- Vậy là giữa hai người đã xảy ra... xảy ra.... Cũng lúc đó là lúc nàng bất ngờ hạ thủ, hủy bỏ võ công của Phong ca?

Thanh âm của Phong Viễn Quy vụt lạnh như băng :

- Phiền cô nương quan tâm hộ Trúc Quỳnh một lúc. Bọn họ càng lúc càng táo tợn. Muốn giám sát thì cứ tùy tiện, nhưng lộ liễu thế này thì hoàn toàn không đúng với chủ ý của vãn sinh.

Cỗ xe đột ngột ngừng lăn và Phùng Quỳ Hoa dù kịp vén rèm nhìn ra vẫn chỉ thấy Phong Viễn Quy đã như một bóng mờ lao đi mất dạng.

"Vút!"

Được một lúc, Phùng Quỳ Hoa nghe tiếng ai kêu bi thảm từ xa xa vọng đến.

- A... a...

Tiếp đó là bóng Phong Viễn Quy thi triển thành công lao ngược lại, sắc mặt không thay đổi, nhịp hô hấp vẫn đều đặn, cho dù Phong Viễn Quy vừa dụng lực cho hai lượt lao đi lao về và lại còn hạ thủ đoạt mạng hoặc đánh đuổi hai nhân vật cao thủ nữa, thân thủ của Phong Viễn Quy lúc này khiến Phùng Quỳ Hoa thầm kinh hãi.

Nàng lên tiếng khi phát hiện Phong Viễn Quy đã tiếp tục cho cỗ xe dịch chuyển :

- Địch nhân là ai? Phong ca bằng cách nào đánh đuổi họ nhanh thế?

Phong Viễn Quy cười lạt :

- Không riêng gì La Trúc Quỳnh, vãn sinh còn vì nhiều thật nhiều những nhân vật khác nữa đành xuất kỳ bất ý tiễn họ về Quỷ Môn quan. Bất quá chỉ dành cho họ một quãng thời gian ngắn đủ để họ lưu lại tín hiệu cầu viện đến những ai họ cần cầu viện.

Phùng Quỳ Hoa kêu khẽ :

- Phong ca đã giết họ thật sao? Chỉ vì tội đã dám lẻn bám theo Phong ca?

Phong Viễn Quy bảo :

- Đổi lại là cô nương có lẽ cô nương cũng không tha cho họ. Cứ mường tượng thế này thì rõ, họ không những lộ liễu bám theo mà còn huy động đưa đi cùng họ toàn là những loại độc xà đủ mọi màu sắc. Nếu Cái bang đệ tử vô tình xuất hiện, liệu có bao nhiêu người đủ bản lãnh chế ngự hoặc ngăn ngừa đừng để độc xà sát hại?

Phùng Quỳ Hoa chợt rú lên :

- Kim Xà - Ngân Xà thù động? Là Tam tiên Bát động đột ngột xuất hiện bám đuổi theo chúng ta ư, Phong ca?

Phong Viễn Quy thở ra :

- Lẽ ra vãn sinh cũng có thể tha mạng cho họ. Nhưng hễ nhớ đến Hoa Thạch Thảo là vãn sinh khó thể kềm chế.

Phùng Quỳ Hoa mai mỉa :

- Là Phong ca nhớ thái độ trở mặt của ả hay nhớ những lúc cùng ả thân cận?

Phong Viễn Quy đổi sang giọng sầu muộn :

- Cũng không đến nỗi quá thân cận như giữa vãn sinh và Trúc Quỳnh. Cô nương muốn nghe chăng?

Phùng Quỳ Hoa ngắc ngứ :

- Chuyện đó... chuyện đó...

Phong Viễn Quy hắng giọng :

- Trúc Quỳnh đã quá ngộ nhận về tình cảm chỉ suýt nữa là nàng đã tự hại chính nàng.

Phùng Quỳ Hoa tỏ ra hiếu kỳ :

- Sao lại tự hại mình?

Phong Viễn Quy đem hành vi cùng âm mưu của La Trúc Quỳnh kể cho Phùng Quỳ Hoa nghe.

Nghe xong, Phùng Quỳ Hoa vén tấm rèm phía trước, không ngần ngại chui ra ngồi cạnh Phong Viễn Quy :

- Phong ca đủ bản lãnh cũng như định lực để khước từ điều đó thật sao? Dường như đây chính là thứ bản lãnh đinh lực Phong ca đã thừa hưởng từ thân phụ, Phong Dương Tử tiền bối?

Phong Viễn Quy liếc nhìn nàng :

- Tiên phụ ở họ Phong, vãn sinh có thể đoan chắc điều đó. Nhưng có là Phong Dương Tử hay không, đây là điều vãn sinh đang cần tìm hiểu minh bạch.

Phùng Quỳ Hoa cứ cựa mình qua lại như thể chưa quen ngồi sát cạnh ai như lúc này đang ngồi quá gần Phong Viễn Quy :

- Phong ca từng mập mờ ám chỉ và đề cập đến mối gia thù, không lẽ đến tính danh của song thân phụ mẫu cũng không biết?

Phong Viễn Quy thở ra nhè nhẹ :

- Hãy thương lượng như thế này được không? Vãn sinh sẽ cho cô nương biết những gì muốn biết, ngược lại cô nương cũng phải đáp ứng vãn sinh tương tự. Thế nào?

Phùng Quỳ Hoa ngẫm nghĩ trong một thoáng và gật đầu :

- Nhưng người hỏi trước phải là muội.

Phong Viễn Quy phì cười :

- Thế chẳng phải vãn sinh còn đang nợ cô nương một lời đáp đó sao? Cô nương đã tranh tiên, vãn sinh nỡ nào giành lại quyền đó?

Nàng cười hài lòng :

- Vậy thì muội chờ nghe Phong ca nói đây.

Phong Viễn Quy kể :

- Thuở nhỏ chỉ có mỗi một mình mẫu thân nuôi nấng vãn sinh. Rồi cũng đến lúc, như bao đứa bé khác, vãn sinh cứ nằng nặc đòi mẫu thân phải cho biết thân phụ là ai. Thật không ngờ chính vì câu hỏi đó, vãn sinh sau này phải qua quãng thời gian những hai mươi năm dài tự dằn vặt và luôn tự tìm cách chối bỏ bản thân.

- Lệnh đường đã nói thế nào?

Giọng của Phong Viễn Quy bùi ngùi :

- Rằng người chỉ là dưỡng mẫu, rằng song thân phụ mẫu của vãn sinh đã chết trước đó mấy năm.

- Lệnh tôn là...

Phong Viễn Quy lắc đầu :

- Dưỡng mẫu chỉ nói có bấy nhiêu, phải một năm sau nữa, trước lúc qua đời vì lâm bệnh, do vãn sinh cứ nằng nặc hỏi vì nghi vấn đã đè trĩu suốt một năm, dưỡng mẫu đành cho vãn sinh biết di ngôn và cũng là di huấn của tiên mẫu. Gồm ba điều.

- Thế nào?

- Thứ nhất, tiên mẫu dặn đừng bao giờ phí công truy tìm thân thế. Thứ hai đừng bao giờ dây vào hoặc tự dấn thân vào chốn giang hồ. Và thứ ba, nếu vì vạn bất đắc dĩ không thể xa lánh kiếp giang hồ và bị dòng xoáy của giới giang hồ cuốn vào thì hãy quay về làm người họ Phong. Tuy nhiên, tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù.

- Hãy quay về làm người họ Phong? Hóa ra Phong ca có tính danh Phong Viễn Quy là vì thế?

Phong Viễn Quy gật đầu.

- Dưỡng mẫu thú nhận chính vì lời căn dặn đó của tiên mẫu mới đặt tên cho vãn sinh là Phong Viễn Quy. Vậy còn chuyện báo thù? Là thù gì? Không lẽ Phong ca không nghi vấn.

- Vãn sinh cũng hỏi dưỡng mẫu chính câu hỏi đó. Người đáp, người chỉ bất ngờ nhận nuôi vãn sinh khi có một phụ nhân đường đột mang đến và kèm theo khá nhiều ngân lượng.

Đến khi nghe phụ nhân căn dặn như vậy, biết vãn sinh ở họ Phong, dưỡng mẫu cũng đã vặn hỏi tương tự. Và lời đáp chỉ là: song thân của vãn sinh vì điều nghĩa bất khả dung, vì việc nhân bất khả từ nên thà chết vinh hơn sống nhục. Tóm lại song thân của vãn sinh chết rất thảm.

Giọng của Phùng Quỳ Hoa ra chiều cảm thông :

- Phong ca bảo đã chối bỏ bản thân suốt hai mươi năm là ý gì?

Phong Viễn Quy đáp :

- Biết song thân thảm tử nhưng không rõ nguyên do, đến tính danh thật của song thân như thế nào cũng không biết, vãn sinh vừa không tin vừa vẫn phải tin đó là sự thật. Vậy là ngay từ khi lên bảy vãn sinh đã phải một mình đương đầu với bao nghi vấn dằn vặt, để sau này, càng lúc càng nhận rõ những tranh giành đố kỵ của giới giang hồ vãn sinh càng thêm kiên quyết, cứ tuân theo di huấn của tiên mẫu, không dây vào cũng không tự dấn thân vào chốn giang hồ.

- Nhưng dòng xoáy đó vẫn cuốn Phong ca vào? Là thiên ý chăng?

- Có nhiều người từng đề xuất thu nhập vãn sinh làm đệ tử. Vãn sinh vì lo sợ nên miễn cưỡng khước từ. Tuy vậy võ công họ luyện, những khẩu quyết họ ra rả giảng giải cho môn nhân họ nghe vẫn cứ đập vào mắt, lọt vào tai vãn sinh, thấm nhập vào tâm thức vãn sinh lúc nào chẳng hay. Buộc lòng vãn sinh phải nghĩ đến, nghiền ngẫm những thứ khẩu quyết võ công đó.

Phùng Quỳ Hoa chợt hỏi :

- Song thân phụ mẫu của Phong ca lẽ ra phải có di vật lưu lại cho Phong ca.

Phong Viễn Quy gật đầu :

- Tuy có nhưng không chắc giúp vãn sinh truy tìm thân thế lai lịch. Vì nếu có thể, vãn sinh đâu để phí hai mươi năm dài chẳng màng đến chuyện truy tìm xuất thân?

- Một vật không có phút giá trị nào sao?

Phong Viễn Quy đưa cho nàng xem một vật, nhỏ chi bằng nửa đầu ngón tay :

- Là một chữ Phong được khắc trên nửa mảnh kim tiền. Vãn sinh đoán có lẽ đây là vật định tình giữa song thân phụ mẫu thuở mới gặp. Và trên nửa mảnh kia, giả như vãn sinh có vạn phần may mắn tìm thấy, ắt chỉ là đại tính của tiên mẫu. Tìm nửa mảnh kim tiền bé nhỏ như thế này là đã khó, thì dễ gì chỉ qua mỗi một chữ Phong vẫn được vãn sinh giữ đây lại có thể phát hiện thân thế lai lịch bản thân? Vãn sinh tự chối bỏ bản thân là vì thế.

Phùng Quỳ Hoa chợt hạ thấp giọng :

- Phong ca chính thật là hậu nhân cốt nhục của Phong Dương Tử tiền bối.

Phong Viễn Quy giật mình :

- Sao có nương dám quả quyết?

Nàng vén cao ống tay áo bên tả, cho Phong Viễn Quy nhìn thấy một vòng dây thít chặt bắp tay trên của nàng. Sỏ vào vòng dây là một nửa mảnh kim tiền cũng không to hơn nửa mảnh do Phong Viễn Quy trao cho nàng xem là bao. Trên nửa mảnh đó có khắc chữ Phùng.

Nàng bảo :

- Ghép cả hai lại sẽ được một mảnh kim tiền nguyên vẹn. Phong ca có thể ghép thử nếu muốn.

Phong Viễn Quy sững sờ nhìn vào cánh tay trắng ngần của nàng :

- Nên hiểu mẫu thân của vãn sinh ở họ Phùng hay là...

Nàng kéo ống tay áo xuống :

- Muội và Phong ca không phải huynh muội đồng bào. Mẫu thân của Phong ca do xuất thân ở Tái Bắc nên có họ Tiền. Mẫu thân muội vì là yêu nữ của Bát động Tam tiên nên từ họ Kim bị đổi sang họ Hoa. Cả hai họ Kim và Tiền đều có phần xa lạ với người Trung Nguyên, vì thế không phải ngẫu nhiên phụ thân muội đã cùng phụ thân Phong ca chọn một mảnh kim tiền không chút giá trị gì để khắc vào đấy hai chữ Phong - Phùng. Còn tại sao phải bẻ làm hai, tại sao phải cột vào tay muội hoặc tay của Phong ca như thế này, nếu Phong ca thật sự muốn biết muội sẽ kể tiếp Phong Viễn Quy chấn động :

- Gia mẫu ở họ Tiền? Là nhân vật có xuất thân ở mãi vùng Tái Bắc xa xôi? Nào ai dám nghĩ thân thế của Phong Viễn Quy ta đều được định rõ mồn một chỉ trên nửa mảnh kim tiền như thế này? Cô nương mau giải thích đi. Có phải vì hai nhà Phong - Phùng hầu như đã đoán biết thế nào cũng có ngày ly tán, lo sợ vãn sinh và cô nương sau này khó mong truy tìm thân thế nên đây là việc duy nhất phải làm?

Nàng thở dài :

- Không ai có thể đoán biết ẩn ý của những đấng sanh thành có phải là như thế hay không? Muội được may mắn hơn Phong ca, nhờ gia sư bỏ công dò xét nên biết rõ tính danh muội là gì, song thân phụ mẫu là ai. Đồng thời qua nửa mảnh kim tiền phần của muội, gia sư đoán ắt hẳn hãy còn nửa mảnh nữa. Nhưng nửa mảnh đó ở đâu, có khắc chữ gì, hoặc hàm chứa một ẩn ý như thế nào thì muội và gia sư chỉ dám đoán chứ không thể nói chắc...

- Lệnh sư đã đoán như thế nào?

Nàng đỏ mặt :

- Muội có biết chắc đâu mà nói.

Phong Viễn Quy cũng bối rối :

- Cô nương có thể cho vãn sinh xem lại cả hai?

Nàng lại vén cao ống tay áo lên :

- Phong ca còn hồ nghi?

Không chỉ giọng của Phong Viễn Quy run mà cả hai tay khi tìm cách ghép hai nửa kim tiền lại cũng run :

- Vãn sinh đã sống quá nhiều năm trong những nghi ngờ dằn vặt. Nếu có cơ hội kiểm chứng, vãn sinh muốn càng minh bạch càng tốt.

Nàng kêu :

- Phong ca hãy nhanh nhanh cho. Động chạm mãi vào tay muội như thế.

Phong Viễn Quy bỏ tay nàng ra, trao cho nàng nửa mảnh kim tiền phần mình :

- Cả hai vốn từ một mảnh được bẻ ra. Và kỳ thực đấy là vật đính ước chuyện chung thân đại sự giữa hai nhà Phong - Phùng. Nàng hãy cất giữ nửa mảnh của ta nếu nàng thuận tình nhận ta là hôn phu.

Nàng rùng mình. Và khi đã nhận, nàng cúi đầu, lí nhí bảo :

- Nửa mảnh của muội Phong ca cũng có thể giữ. Tùy Phong ca.

Và lần này chính Phong Viễn Quy tự tay vén cao ống tay áo của nàng lên, vẫn run run khi gỡ ra để thu giữ nửa mảnh kim tiền có khắc chữ Phùng.

Đột ngột có nhiều loạt cười vang đến :

- Bọn ngươi vô liêm sỉ thế sao? Đừng quên ngay lúc này vẫn còn là thanh thiên bạch nhật, có muốn tình tự cũng, nên tìm chỗ kín đáo hơn mới phải. Ha... ha...

Phong Viễn Quy ngước mắt nhìn lên và lầu bầu tự trách :

- Chúng ta quá mãi chuyện trò, cỗ xe đã dừng lúc nào không hay, kể cả địch nhân đến đã gần cũng không phát hiện.

Cũng như Phong Viễn Quy, Phùng Quỳ Hoa vì theo phản ứng tự nhiên nên vẫn phải đưa mắt nhìn về phía đã phát ra những loạt cười cao ngạo.

Chợt ở sau xe có tiếng động bất ngờ vang lên.

"Soạt!"

Phong Viễn Quy giật mình, quay lại, vén rèm nhìn vào trong xe.

Đã có một bóng nhân ảnh từ trong xe lao ngược về phía sau mất hút.

Phùng Quỳ Hoa cũng có những phản ứng tương tự Phong Viễn Quy.

Nhưng ngay lúc đó, khi phát hiện đã có người bắt La Trúc Quỳnh và người đó suýt đi mất, Phùng Quỳ Hoa lập tức tung người đạp mạnh hai chân trên nóc cỗ xe và thần tốc lao bám theo nhân vật nọ :

- Muội sẽ đuổi theo. Phong ca cứ lưu lại đối phó họ.

"Vút!"

Thân pháp của Phùng Quỳ Hoa do quá ư thần tốc nên trong những địch nhân vừa xuất hiện có người kêu thất thanh :

- "Thiên Mã Hành Không"? Tuyệt kỹ này e người của Lục Trúc viện khó chạy thoát!

Phong Viễn Quy cũng đã nhận ra lai lịch của những nhân vật vừa đột ngột xuất hiện.

Phong Viễn Quy cười vang dậy :

- Không Động ngũ kiếm? Cổ Lâm nhị thi? Vãn sinh gặp lại chư vị lần này e sẽ khiến chư vị thất vọng. Vì chư vị dù có liên tay hên thủ e cũng không là đối thủ của vãn sinh. Vậy thì chư vị chỉ còn mỗi một cách là cùng nhau nạp mạng. Xem chiêu! Ha... Ha...

Vừa cười Phong Viễn Quy vừa thần tốc lao thẳng vào giữa vòng vây của năm lão nhân tuy cao niên nhưng vẫn tỏ ra còn nhiều linh hoạt qua năm thanh trường kiếm họ đồng loạt đưa lên phát chiêu.

"Ào..."

Năm thanh kiếm đã cất lên, cả năm lão nhân cùng nhất tề gầm thét :

- Ngông cuồng và cao ngạo như ngươi bình sinh bọn ta chưa hề thấy. Nhưng cứ chờ ngươi vượt qua Phong Vân kiếm trận hãy nói. "Phong Quyện Tụ Vân", đánh!

"Vù... Vù..."

Như Phong Viễn Quy vừa nhận định, bên ngoài hãy còn hai nhân vật nữa, đó là Cổ Lâm nhị thi của Cổ Lâm viện. Mụ Lâm Thi tuy cùng Cổ Thi tạm thời chưa xông vào nhưng đứng ở ngoài mụ chợt the thé cười độc ác :

- Ý định của tiểu tử là tốc chiến tốc thắng, ắt hẳn đang nôn nao lo lắng cho tiểu nha đầu vẫn đuổi theo người của Lục Trúc viện. Lão thân nêu rõ như thế có lẽ Ngũ lão hiểu phải làm gì. Nếu cảm thấy không thể thu thập hoặc chí ít cầm chân tiểu tử thì nên tự lượng sức cùng lùi cả lại, giao tiểu tử cho Cổ Lâm nhị thi này xử trí, được chứ? Ha... Ha...

Không Động ngũ kiếm vẫn giả tảng không nghe, cả năm vẫn bình chân như vại, chi trì chiêu kiếm "Phong Quyện Tụ Vân", quyết dùng Phong Vân kiếm trận đối đầu và vây hãm Phong Viễn Quy.

Chưa lần nào Phong Viễn Quy cùng địch nhân với sở trường thuận kiếm giao đấu, huống hồ đây còn là kiếm trận được triển khai bằng năm cao nhân kiếm thủ. Do đó, vầng chưởng phong dù mang uy lực cực kỳ lợi hại được Phong Viễn Quy xuất thủ với ý đồ ác chiến tốc thắng đúng như mụ Lâm Thi phát giác, nhưng ngay khi chạm phải chiêu kiếm "Phong Quyện Tụ Vân" thì bao nhiêu uy lực đó hầu như bị hóa giải toàn bộ, gây nỗi hoang mang tột cùng cho Phong Viễn Quy.

Cảm nhận uy lực của kiếm trận nếu cứ để kéo dài thì càng về sau càng lợi hại, Phong Viễn Quy đột ngột xuất phát kỳ chiêu.

- Phong Vân kiếm trận quả nhiên lợi hại. Nhưng chư vị đừng quên công phu Phụng Diệp kinh của vãn sinh cũng không phải hư danh. Đỡ.

"Ào..."

Phong Viễn Quy chỉ xuất phát tả kình, hữu kình còn hợm sẵn đó chực chờ cơ hội xuất thủ sau.

Cổ Thi chợt nhìn thấy chiêu công của Phong Viễn Quy liền ngoác to miệng hô hoán :

- Tiểu tử vẫn còn vận dụng công phu Phụng Diệp. Bọn Ngũ lão các ngươi nếu cảm thấy bất lực thì lui mau, giao tiểu tử cho bọn ta, đừng để hỏng việc chỉ vì những lời dọa nạt hàm chứa một ẩn ý gì đó của tiểu tử.

Không Động ngũ kiếm đã chuyển qua chiêu thức kế tiếp của Phong Vân kiếm trận :

- "Phong Tan Vân Tản"! Khai!

Cùng với chữ "khai", năm thanh kiếm lập tức được năm lão nhân giật chéo về, cùng là giật chéo về bên hữu của mỗi lão. Kiếm phong theo đó rít lên, tạo nên năm luồng kiếm quang cùng một lúc xạ chếch ra bên ngoài.

"Ào..."

Phong Viễn Quy còn đang ngờ ngợ, thật khó tin với động tác cùng nhau thu kiếm như thế lại là một trong những chiêu thức được xếp vào kiếm trận Phong Vân.

Do bỡ ngỡ như thế, Phong Viễn Quy thay vì bật tung hữu ình như dự định thì đã có một sát na chậm lại.

Chính lúc đó Phong Viễn Quy mới biết sự lợi hại của chiêu "Phong Tan Vân Tản" do Không Động ngũ kiếm còn đang thi triển.

Năm tia kiếm quang nọ vẫn cứ chiếu xạ mãi ra ngoài, hoàn toàn không có biểu hiện nào là muốn nhắm vào đối tượng là Phong Viễn Quy đang bị vây công. Tuy nhiên, lúc năm tia kiếm quang đã lao hết ra ngoài thì ở giữa trận đột ngột xuất hiện đúng năm luồng hấp lực cực mạnh, chia nhau tác động vào Phong Viễn Quy.

Toàn thân Phong Viễn Quy theo đó chợt bị xoay tròn. Và lúc Phong Viễn Quy vỡ lẽ thì đã muộn.

Năm luồng hấp lực kia là do năm luồng kiếm quang đột ngột bị kéo ra tạo nên, cứ như toàn bộ không khí bên trong trận do cử chỉ đột ngột của năm lão nhân làm cho bị hút cả ra ngoài, tạo thành hấp lực khiến Phong Viễn Quy vô tình bị cuốn xoáy, mất tự chủ cũng mất luôn sự cân bằng ổn định.

Diễn tiến này nhất thời làm cho Phong Viễn Quy kinh tâm động phách. Nhưng điều tệ hại nhất sau đó mới diễn ra. Đó là lúc cả năm lão nhân cùng đắc ý nhất loạt hô vang :

- "Phong Cuộn Thiên Vân", đến quỷ thần còn sầu thảm nói chi ngươi. Nạp mạng!

"Viu... Viu..."

Bản thân còn đang bị cuốn xoáy là thế Phong Viễn Quy hoàn toàn kinh hoàng khi phát hiện Ngũ kiếm lại đồng loạt đổ cuộn vào. Mà năm đợt kiếm phong nào có chịu đổ dồn vào một chỗ. Có hai đợt phân khai tả hữu, chia nhau uy hiếp phần thượng bàn của Phong Viễn Quy, nếu Phong Viễn Quy muốn tung người nhảy bật lên cao chính là tự lao vào hai đợt kiếm phong này đang chực chờ. Một đợt kiếm phong nữa thì phong tỏa phần hạ thân, khiến Phong Viễn Quy dù có chịu nhục, muốn lăn người dưới đất để mong thoát chiêu "Phong Cuộn Thiên Vân" cũng không thể. Riêng hai đợt kiếm phong còn lại mới chính là phần sát thủ, chúng như khống chế và uy hiếp toàn bộ mọi yếu huyệt có trên người Phong Viễn Quy.

- "Quả là chiêu đủ năng lực khiến cả quỷ thần cũng sầu thảm. Nhưng không lẽ cứ thế này Phong Viễn Quy ta lại chịu mất mạng? Không được, ta phải thoát. Nhất định phải có cách để thoát. Vì lẽ nào ta lại chịu kém Tứ lão Kỳ Liên là những nhân vật tuy ít nhân số hơn nhưng vẫn có cách đả bại Ngũ kiếm Không Động?"

Nhớ đến Tứ lão Kỳ Liên là Phong Viễn Quy nhớ đến một lần tuy chỉ có một mình nhưng lão Đại Bất Vấn Danh vẫn không nao núng trước những lão nhân Không Động có đến ba người.

Điều này làm Phong Viễn Quy động tâm và bất giác bật gầm vang :

- Ai sầu ai thảm chứ? Riêng vãn sinh thì chưa đâu. Hãy xem chiêu!

Và Phong Viễn Quy thần tốc huơ nhanh song thủ, xuất phát đủ năm chiêu kình, hầu như cùng một lúc đối đầu với cả năm đợt kiếm phong hiểm ác nọ.

"Bung... bung... bung... bung... bung...!"

Cả năm đợt kiếm phong cùng tan biến, nhất thời tạo hoang mang cho năm lão nhân Không Động. Tuy vậy chỉ một thoáng sau họ đã lại cử kiếm công vào, với những loạt quát phẫn nộ :

- Thiểm Điện Liên Hoàn chưởng? Lão Bất Vấn Danh đã chỉ điểm cho y?

- Y chỉ học lỏm thôi. Lôi Công chỉ và Phách Không chưởng cũng đến tay tiểu tử theo cung cách đó.

- Nhưng y vẫn đáng chết vì dám dùng công phu này gợi lại lối nhục của chúng ta.

- Đừng phí thời gian nữa, "Thuận Phong Thôi Vân". Đánh!

"Ào... Ào..."

Năm tia kiếm quang lại xuất hiện nhưng theo một đấu pháp mới. Là chiêu kiếm này nối tiếp chiêu kiếm kia, tạo thành những đợt kiếm phong nối tiếp thau như thôi thúc và bức dồn vào Phong Viễn Quy là dối tượng duy nhất của kiếm trận.

Thán phục trước những biến hóa kỳ ảo của kiếm trận Phong Vân, Phong Viễn Quy chợt tỏ ra hiếu kỳ quên mất thái độ khẩn trương từng có, bắt đầu cùng kiếm trận chiêu chiết chiêu.

Không những thế, trước lúc xuất thủ để chiết chiêu hoặc hóa giải chiêu công của kiếm trận Phong Viễn Quy còn tự tạo cho bản thân nhiều thật nhiều cơ hội để nhìn thật kỹ và phân tích chiêu thức của kiếm trận. Có lúc được có lúc không, nhưng tựu trung Phong Viễn Quy cũng thu thập khá nhiêu kiến thức lẫn hiểu biết qua kiếm trận Phong Vân.

Được một lúc, Phong Viễn Quy chợt kinh tâm khi nghe ở bên ngoài vang lên tiếng mụ Lâm Thi hô hoán :

- Đã có tín hiệu, tiểu nha đầu lúc nãy đã lọt vào kế mai phục của Lục Trúc viện.

Do kinh tâm nên theo phản ứng tự nhiên Phong Viễn Quy đưa mắt nhìn ra ngoài và còn nhìn quanh quẩn khắp các chân trời.

Nào có thấy tín hiệu gì như lời mụ Lâm Thi vừa hô hoán?

Phong Viễn Quy đang tự hỏi như thế chợt nghe đến lượt lão Cổ Thi giận dữ quát gầm :

- Đã có cơ hội rồi đó, Ngũ lão còn chờ gì chưa hạ thủ tiểu tử? Hay còn muốn tiểu tử có thêm cơ hội quan sát thật kỹ từng chiêu từng thức của kiếm trận như đã nửa thời thần vừa qua, bọn vô dụng các ngươi đã vô tình tạo cơ hội cho tiểu tử? Hừ!

Kiếm trận lại thay đổi, do Phong Viễn Quy vừa có một khoảnh khắc phân tâm :

- "Phong Vân Trùng Trùng"!

"Ào... Ào..."

Phong Viễn Quy vỡ lẽ vừa bị mụ Lâm Thi lừa. Nhưng nhờ đó, nhớ đến Phùng Quỳ Hoa chưa biết lúc này đã ra sao, Phong Viễn Quy lập tức khẩn trương cũng bật gầm :

- Đa tạ những gì chư vị vừa vô tình chỉ điểm. Giờ đến lúc vãn sinh đành đắc tội. Xem chiêu!

Phong Viễn Quy lần thứ hai xuất phát kỳ chiêu. Tả kình xuất trước, nhưng sau đó chợt thu về nhường cho cho hữu kình hiển hiện.

"Ào... Ào..."

"Ầm! Ầm!"

Kiếm trận suýt hỗn loạn, khiến năm lão nhân Không Động phải cố lắm mới làm cho kiếm trận phát động trở lại. Có tiếng quát xen lẫn câu nạt hỏi của một vài lão nhân Không Động vang lên huyên náo :

- Ngươi có thể phá được chiêu "Phong Vân Trùng Trùng" kể ra cũng có nhân tài thực học.

Vậy còn chiêu Phong Tảo Ủng Vân thì sao? Đỡ!

- Hãy đề phòng công phu của tiểu tử? Dường như chiêu mới rồi của y có bao hàm đạo lý Âm Dương, một hư một thực, một cương một nhu.

Phong Viễn Quy cười vang :

- Đâu chỉ là đạo lý Âm Dương, kỳ thực đó là chiêu mô phỏng theo tuyệt kỹ Phùng gia, Bổng Tung Thiên - Kiếm Hoạch Địa vang danh thuở nào của Phùng lão bang chủ. Còn bây giờ mới là đạo lý phản sinh phản khắc vô cùng ảo diệu của Tử Bối Diệp công phu. Hãy cẩn trọng! Ha Ha...

"Ầm! Ầm!"

Kiếm trận lại suýt vỡ, càng giúp cơ hội cho Phong Viễn Quy cười đắc ý hơn :

- Hãy cố giữ lại kiếm trận, đừng để rối phương vị Ngũ Hành Khắc Sinh. Đây là chiêu "Phụng Diệp Lạc Dực" tuyệt kỹ. Đỡ! Ha... Ha...

"Ầm! Ầm!"

Kiếm trận tan vỡ, bóng nhân ảnh của Phong Viễn Quy đã và đang tả xung hữu đột, đan xen và làm rối loạn kiếm trận :

- Chư vị dùng trận đối với vãn sinh là điều vô cùng lầm lẫn. Trận thế đã vỡ, chư vị còn gì để nói nữa không? Xem chiêu "Thiểm Điện Liên Hoàn" dành cho chư vị. Ha... Ha...

"Bung... bung... bung..."

Không Động ngũ kiếm đều nhận mỗi người một kình, cùng thối lùi và thần sắc thì nhợt nhạt khó tả.

Chợt có hai bóng nhân ảnh cùng lao vào Phong Viễn Quy :

- Tiểu tử chớ đắc ý vội. Mau mau nạp mạng cho bọn ta.

"Vù..."

Có những đốm lân quang mờ mờ ảo ảo ẩn hiện giữa ban ngày cũng lao vào Phong Viễn Quy, tạo thành chuỗi thanh âm rú rít kỳ quái.

"U... u..."

Phong Viễn Quy toan phát chiêu ngăn đỡ chợt nghe thanh âm của Phùng Quỳ Hoa vang đến càng lúc càng gần :

- Phong ca chớ cùng họ chạm chiêu. Hãy để muội thay Phong ca đối phó Cổ Thi Lân Hỏa Hủy Nhục Cốt và Khô Mộc công phu của mụ Lâm Thi. Mau đón lấy lệnh muội, Phong ca!

"Vụt..."

Nhìn Phùng Quỳ Hoa cứ thần tốc phi thân đến, lại thấy nàng ném bổng lên cao một thân hình bất động bị trùm kín trong một tấm chăn, Phong Viễn Quy biết ngay đó là La Trúc Quỳnh và việc truy đuổi người Lục Trúc viện của Phùng Quỳ Hoa đã thành sự. Phong Viễn Quy lập tức động thân lao ra, vừa giang tay đón đỡ La Trúc Quỳnh vừa tán dương khen ngợi Phùng Quỳ Hoa :

- Nàng thật không hổ danh là truyền nhân của Diệu Đề thần ni. Ta cảm kích, vô cùng cảm kích nàng.

Phùng Quỳ Hoa đã lao vào giữa những đốm lân quang nhấp nháy mờ ảo :

- Sao Phong ca biết muội là truyền nhân của Diệu Đề thần ni? Nhưng đừng đáp vội, chờ muội thu thập Cổ Lâm nhị thi xong đã. Tan ngay!

Phùng Quỳ Hoa vụt chấp hai tay trước ngực, sau đó lật ngửa lòng bàn tay lên trên và hất mạnh ra.

"Ào..."

Không chỉ có những đóm lân quang mờ ảo bị tan biến mà còn có cả hai loạt kêu thất thanh của Cổ Lâm nhị thi lần lượt bang lên :

- Diệu Đề Vô Ảnh chưởng?

- Diệu Đề thần ni xuất thế? Truyền nhân của Diệu Đề thần ni đã xuất thế? Chạy mau, lão Cổ!

"Vút! Vút!"

Phùng Quỳ Hoa lập tức đuổi theo họ.

"Vút..."

Chợt có tiếng Phong Viễn Quy ngăn nàng lại :

- Đừng đuổi theo, Quỳ Hoa muội!

Nàng lăng không đảo bộ lao về và kinh ngạc khi phát hiện Phong Viễn Quy cũng bỏ qua, cố tình để mặc cho Không Động ngũ kiếm hối hả bỏ đi.

Phát hiện Phùng Quỳ Hoa toan hỏi Phong Viễn Quy vừa nháy mắt làm hiệu vừa làm như vô tình cất cao giọng bảo :

- Chúng ta chỉ có vỏn vẹn mười ngày để đi đến Miêu Cương. Đừng vì những kẻ vô dụng khiến chúng ta chậm cước trình. Đi nào, muội!

Phong Viễn Quy đưa La Trúc Quỳnh lại cỗ xe, sau đó vội ra roi cho cỗ xe lăn bánh với thái độ không thể không nói là không khẩn trương.

Phùng Quỳ Hoa dù nghi nghi hoặc hoặc vẫn vội lao người vào bên trong cỗ xe. Nàng ngồi cạnh La Trúc Quỳnh, như muốn nói sẽ không để xảy ra sơ suất như lúc nãy nữa, để cho địch nhân từ phía sau lẻn chui vào cướp mất La Trúc Quỳnh.

No comments:

Post a Comment